Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 484 - Chương 484: Bày Mưu Tính Kế

Chương 484: Bày Mưu Tính Kế Chương 484: Bày Mưu Tính Kế

Editor: Hye Jin

Triệu gia vừa ăn cơm xong, mọi người đều ở nhà.

Tam Nha đang quét phân gà trong sân, là người đầu tiên nhìn thấy Tư Ninh Ninh, cô bé lập tức đặt chổi xuống, đứng dậy cười tủm tỉm gọi "chị Ninh Ninh."

Tư Ninh Ninh sờ đầu Tam Nha, mang theo Tam Nha vào nhà: "Đội trưởng có ở nhà không?"

"Dạ có ạ!" Tam Nha trả lời, mở lớn thanh âm hô lên: "Cha, chị Ninh Ninh tỷ tới!"

"Chị Ninh Ninh, cha em đang sửa lu chứa nước sau bếp, một lát là lên, chị đợi chút nha!"

Tư Ninh Ninh gật đầu, bên kia Triệu Hoành Binh nghe Tam Nha nói Tư Ninh Ninh tới người sớm giũ khăn lau mồ hôi từ nhà bếp đi ra.

Triệu Hoành Binh cười rạng rỡ, ân cần: "Ồ, Tư thanh niên trí thức, cháu đến đấy à, là có chuyện gì vậy?"

Tư Ninh Ninh ngồi vào bàn, Triệu Hoành Binh ngựa quen đường cũ rót nước cho khách tới nhà, đưa sang.

Sự việc cũng không có gì to tát nên Tư Ninh Ninh cũng không vội nói mà tò mò hỏi về chuyện trong bếp nhà chú Triệu: "Chú, lu chứa nước là làm bằng gốm sao? Đã lủng lỗ rồi có thể sửa sao ạ?"

"Có thể sửa chữa chứ cháu, tại sao không? Có cái lu thủng một lỗ bự ngay bụng vẫn có thể sửa được nữa là!" Triệu Hoành Binh hai tai hợp lại ngón trỏ và ngón cái để bên nhau, điệu bộ vẽ ra vòng tròn cho Tư Ninh Ninh xem, ý bảo lỗ lớn đến bao nhiêu."

Tư Ninh Ninh cảm thấy hiếm lạ, lại hỏi: "Sửa xong rồi về sau không rò rỉ nước nửa hả chú?"

Triệu Hoành Binh bị trêu đến mức cười to, xua tay nói: "Con bé ngốc này, nếu mà rò nước ra ngoài thì sửa làm gì hả cháu?"

Ừ nhỉ, hihi đúng là đạo lý này ...

Tư Ninh Ninh sờ sờ mũi, hơi chút xấu hổ.

Triệu Hoành Binh nghĩ đến, Tư Ninh Ninh là thanh niên trí thức từ thành phố về, chắc là chưa thấy dân gian sửa lu nước hỏng thế nào, kể cả sửa bát vỡ, cho nên lại giải thích thêm hai câu: "Nhà chú cái lu nước này chỉ nứt ra chút thôi ở miệng lu, chú lấy một sợi dây thép cột lại để tránh cho nó nứt càng lợi hại hơn. Vừa rồi cái lỗ thủng to chú nói thì phải tìm thợ thủ công chuyên môn đến mới có thể sửa."

"Nếu là lu nhà chú hỏng lo vậy thì chỉ đành ngậm ngùi mà bỏ đó, không thể dùng."

Triệu Hoành Binh lắc đầu cười, nhấp một ngụm trà, nghiêm túc hỏi Tư Ninh Ninh: "Tư thanh niên trí thức này, cháu đến hôm nay là có chuyện gì? Không sao cả, nơi này không có người khác, cháu nói thẳng đi, đừng sợ."

Tư Ninh Ninh cong ngón tay xoa mũi, thật ra chuyện cũng không có gì to tát, vốn định tán gẫu chút, trong lúc tán gẫu rồi nói chuyện này, không ngờ Triệu Hoành Binh vẫn luôn nhớ thương, cô không tiện úp úp mở mở thêm nữa, mở miệng nói thẳng:

“Chú, thật ra cũng không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là cháu nghe nói mèo trong đội sinh mèo con. Nhớ tới lần trước mượn mèo có hứa mèo sinh con sẽ mang cho Lương viện sĩ một con, cho nên cháu sang nhà kho bên kia xem thử."

“Khi cháu đến đó, cháu nghe chú Hoành Phát có nhắc đến, đội trưởng đội sản xuất hai mượn mèo của chúng ta chuyện này ... À ... ừm .... Cháu lại đây báo với chú một tiếng chuyện mang mèo sang, thuận tiện hỏi thăm tính toán của chú."

Triệu Hoành Binh gật đầu: "Lương viện sĩ nhất định đẩy không được, đám mèo con kia cũng sắp cai sữa rồi, cháu chừng nào đi huyện thì mang đi là được, còn đội sản xuất thứ hai muốn mượn mèo..."

Triệu Hoành Binh kéo dài từ "mượn", rõ ràng vẫn chưa đưa ra quyết định.

Tư Ninh Ninh không vội, chỉ lẳng lặng uống nước chờ đợi.

Đại khái đợi ba đến năm phút, Triệu Hoành Binh mới nói: “Mấy đội sản xuất quanh đây đều là cùng một dây với nhau cả thôi, hôm nay đội sản xuất hai mượn thì sáng mai đội sản xuất bốn sẽ tìm đến cửa! Nếu không có biện pháp gì tốt, mèo con cho mượn cũng thật bất hạnh."

Nếu đến lúc đó xảy chuyện gì đó đắc tội Lương viện sĩ trong huyện, tổn thất kia cũng không đáng.

Triệu Hoành Binh trong lòng có một khoảng khó xử, Tư Ninh Ninh nói rằng xử lý da thỏ và một số biện pháp phòng ngừa khi nuôi thỏ đều do Lương viện sĩ kia chỉ điểm!

Trong tương lai, không chừng còn dựa vào người ta giải quyết các vấn đề khác, không thể làm mất lòng người ta.

"Chính là không cho mượn ..." Triệu Hoành Binh xấu hổ xoa xoa trán, hắn cũng ý thức được Tư Ninh Ninh đang suy xét đến vấn đề này:

"Không cho mượn thì làm sao mà nuôi nổi? Hiện tại mèo con còn nhỏ, không sao cả. Khi chúng lớn hơn, đến mùa sinh sản, đám mèo tụ lại với nhau chẳng phải sinh ra càng nhiều?"

Khi Triệu Hoành Binh nói đến đây, Tư Ninh Ninh về cơ bản đã hiểu ý của chú ấy.

Phải nói rằng, Triệu Hoành Binh là một người khá sáng suốt, chính là quá dễ bị người ta dùng hai chữ "đại nghĩa" tiến hành bắt cóc đạo đức.

Chuyện trồng nấm, rồi đến chuyện lớp xóa mù chữ cũng y như vậy ...

Nếu không có biện pháp đối phó tốt thì đàn mèo lần này và cả trang trại nuôi thỏ sau này, không có gì bất ngờ xảy ra thì tình huống này sẽ còn phát sinh.

"Vâng ..." Tư Ninh Ninh nghiêm túc nhíu mày, suy nghĩ nên làm như thế nào.

Nhà chính chìm trong im lặng.

Trong lúc Tư Ninh Ninh đang suy nghĩ, ánh mắt cô vô định đảo quanh phòng, đột nhiên cô chú ý đến bông hoa nhỏ màu đỏ treo trên bức tường đối diện.

Đó là chế độ khen thưởng của lớp xóa mù chữ, dựa theo biểu hiện của cá nhân cùng tình huống học tập mà khen thưởng bút chì, vở, hoa hồng nhỏ, ba loại như vậy.

Nhìn thấy bông hoa giấy nhỏ màu đỏ đung đưa trong gió, Tư Ninh Ninh đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Chú, cháu có một ý kiến, không biết có được không, chú có muốn nghe một chút không?”

"Cháu nói!"

“Hừm…” Tư Ninh Ninh tổng kết lại lời nói của mình, sau đó bắt đầu phân tích: “Đại đội của chúng ta có bốn tổ sản xuất. Trong bốn tổ sản xuất này, đội sản xuất ba của chúng ta vẫn đi ở đằng trước, còn ba đội sản xuất khác học theo, vẫn đi theo bước chân của chúng ta."

"Trước mặt hướng đi lớn là cái gì? Là mặc kệ chúng ta làm ra thành tựu to lớn nào đi chăng nữa, đội sản xuất khác cũng sẽ noi theo, đổi một câu nói khác, mặc kệ chúng ta làm cái gì, có tính toán làm gì thì cuối cùng đều phải mang theo bọn họ."

Triệu Hoành Binh xua tay: "Tư thanh niên trí thức, cháu rốt cuộc muốn nói cái gì? Cứ lặp đi lặp lại chú nghe đến đầu óc choáng váng."

Tư Ninh Ninh bật cười, nói thẳng vào vấn đề chính: "Đội trưởng, nếu bây giờ làm việc gì cũng phải mang bọn họ theo, vậy thì mang bọn họ đi theo thôi chú! Đợi bọn họ đến cầu đại đội trưởng, thời gian dài ai cũng thấy phiền. Thay vì chờ đợi, đợi đến khi đại đội trưởng phiền chán chịu không nổi lên tiếng ra lệnh cho chúng ta phải làm thì không bằng chúng ta chủ động xuất kích, mua bán cũng được, nghề phụ cũng tốt thôi, mời bọn họ làm cùng."

Triệu Hoành Binh rơi vào trầm tư, và Tư Ninh Ninh tiếp tục: "Lấy lui làm tiến, thực tế quyền chủ động nằm trong tay chúng ta, tài nguyên và kỹ thuật vẫn còn trong tay chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment