Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 485 - Chương 485: Nói Gió Là Gió Nói Mưa Là Mưa

Chương 485: Nói Gió Là Gió Nói Mưa Là Mưa Chương 485: Nói Gió Là Gió Nói Mưa Là Mưa

Editor: Hye Jin

Triệu Hoành Binh suy nghĩ một lúc, lại hỏi: "Tư thanh niên trí thức, chú hiểu cháu nói cái gì. Mà có liên quan gì đến chuyện bọn họ mượn mèo sao?"

Không phải vừa rồi nói chuyện về mèo sao? Nói như thế nào đột nhiên nói đến nghề phụ?

Tư Ninh Ninh phụt cười thành tiếng, lại lần nữa nói thẳng:

"Có liên hệ, đương nhiên có liên hệ. Làm việc cùng nhau cũng có quy tắc, giống như trong lớp học vậy. Cô giáo luôn sẵn lòng quan tâm đến những em học sinh nghiêm túc trong lớp. Nghề phụ cũng y vậy, đến lúc đó chú đến chỗ đại đội trưởng thương lượng mỗi đội sản xuất đều làm một cái bảng thành tích, theo tháng hoặc theo quý biểu hiện tốt thì đóng một dấu, chờ có kỹ thuật mới, ai được nhiều đóng dấu thì được cử đến đây học trước."

"Lại nói đám mèo kia, vẫn luôn là của đội chúng ta, bọn họ lấy đi về nuôi cũng được, mượn cũng được, không đối xử tốt thì trừ điểm, cấm tham dự nghề phụ tập thể. Trước đem lời này nói cho rõ ràng đã, nếu có người không bỏ trong lòng, nên bồi dưỡng ai thì bồi dưỡng người đó, về sau đừng có trách người khác không mang theo bọn họ."

Buổi nói chuyện này, Tư Ninh Ninh cắt nghĩa giảng với Triệu Hoành Binh, cô vừa nói xong, Triệu Hoành Binh biểu tình ngây dại.

"Tư thanh niên trí thức, cháu, cháu thật đúng là đánh một ván cờ lớn!

Tư Ninh Ninh gãi gãi đầu: "Không có, không có chú ơi, cháu sợ là nói nhiều quá thành lòng vòng, chú không hiểu cháu! Vừa rồi cân nhắc cũng thiếu chút dọa chính mình."

"Ha ha ha, đúng vậy, thực xin lỗi, chú hiểu ý của cháu rồi, ý tưởng này thật tốt! Chú đi đại đội tìm đại đội trưởng thương lượng chuyện này!"

Triệu Hoành Binh đứng dậy, tháo chiếc mũ rơm khỏi chiếc đinh trên tường, đội chiếc mũ rơm lên đầu, sốt sắn đi ra cửa.

Tư Ninh Ninh vội vàng đi theo phía sau nói: "Chú, chú nhớ kỹ, nói là mèo là thành viên của đội chúng ta, là tay canh kho hàng chuyên nghiệp, chú nhất định phải nói câu này!"

Phóng đại giá trị của mèo và nhấn mạnh tầm quan trọng của nó, đội sản xuất ba cực kỳ coi trọng, chỉ cần các đội sản xuất khác muốn dựa vào đội thứ ba để học hỏi kỹ thuật mới thì nhất định phải xem trọng chúng nó.

Tư Ninh Ninh khẽ lắc đầu, ai ngờ cô lại vì mấy con mèo mà loanh quanh lòng vòng trù tính một vòng mưu kế lớn đến như vậy?

Cũng hy vọng rằng mọi thứ có thể có tin tức tốt, chú Triệu Hoành Binh có thể yên tâm làm việc, không bị bắt cóc đạo đức, có thể gọi là một hòn đá trúng mấy con chim.

Triệu Hoành Binh đi ra ngoài, Tư Ninh Ninh đang định quay lại chỗ thanh niên trí thức, nhưng vừa bước ra khỏi cửa chính thì nghe thấy có người gọi mình.

Nhìn lại, Trần Liên Mễ đang đứng ở cửa nhà chính, bên hông đính cái sọt tre nhỏ: "Tư thanh niên trí thức, cháu lại đây một chút."

Tư Ninh Ninh ngẩn người, thấy Trần Liên Mễ cười ôn hòa, không nghĩ nhiều, xoay người đi tới.

Trần Liên Mễ kéo Tư Ninh Ninh vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường, cô lấy từ trong giỏ tre ra một chiếc giày mới làm được một nửa, bắt đầu khoa tay múa chân.

"Ôi, thím à, đừng, làm bẩn mất!"

“Là làm cho cháu, cháu sợ cái gì?” Trần Liên Mễ cười trách móc, cởi một chiếc giày vải của Tư Ninh Ninh ra, so sánh đế của hai chiếc giày với nhau, thấy lớn nhỏ xấp xỉ mới yên tâm.

Trả lại đôi giày cho Tư Ninh Ninh, Trần Liên Mễ cười nói: "Vừa rồi cháu với chú nói chuyện thím không tiện ra ngoài. Chú giờ vội đi rồi thím có chuyện muốn hỏi cháu."

"Thím nói đi ạ!"

Tư Ninh Ninh khẽ gật đầu, nhìn Trần Liên Mễ với đôi mắt trong veo, chờ đợi Trần Liên Mễ nói chuyện.

"Là chuyện của cháu cùng A Lãng, tính toán khi nào kết hôn? A Lãng thím biết hắn là người có chủ kiến, chỉ mỗi chuyện này không biết lề lề là có ý tứ gì?"

Trần Liên Mễ thở dài, trong lòng đầy căm phẫn, vừa nói vừa nắm tay Tư Ninh Ninh vỗ vỗ: "Tư thanh niên trí thức, thím là càng nhìn cháu càng thích. Không sợ cháu chê cười, ban đầu thím nhìn trúng cháu, muốn cháu làm con dâu nhà thím, chỉ là chú cảm thấy không thích hợp, thím lúc đó không phục, sau thấy cháu cùng A Lãng, trong lòng thím đã bị thuyết phục."

Gái ngoan không lo không lấy được chồng, trai tốt không lo không cưới được vợ, công bằng mà nói, Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng xứng đôi hơn.

Trần Liên Mễ lải nhải rất nhiều, đột nhiên có chút xúc động, vỗ vỗ tay Tư Ninh Ninh, nói: “Thím nói những lời này không phải thúc giục cháu, mà là bởi vì hai đứa trưởng bối không bên người, chút chuyện không thể mở miệng, lãng phí thời gian, cháu nói xem rất đáng tiếc, có phải hay không?"

“Ha hả……” Tư Ninh Ninh cười gượng: "Vâng, vâng!"

"Đúng rồi, còn một chuyện nữa!" Trần Liên Mễ liếc nhìn cửa phòng, kéo Tư Ninh Ninh thì thầm: "Tống thanh niên trí thức gả cho Triệu Vĩnh Nhạc ở trong đội, hiện tại đã mang thai rồi! Tư thanh niên trí thức à, A Lãng tuổi không còn nhỏ nữa, hai cháu phải cố gắng hơn một chút."

...

Tư Ninh Ninh gãi đầu.

Nói không phải thúc giục, kỳ thật vẫn là thúc giục.

Có một điều mà Tư Ninh Ninh có thể nói ra, đó là, Trần Liên Mễ là trưởng bối, thật lòng lo lắng cho Hoắc Lãng. Chứ không phải dạng trưởng bối đầu ngõ cuối xóm hỏi thăm ba hoa, mọi việc là nói vì tốt cho bạn thực chất từng câu từng chữ là chọc vào tim người khác.

Quá xấu hổ, cũng không phải thực thích đàm luận những việc này, Tư Ninh Ninh vẫn lựa chọn rũ đầu, bày bộ dạng thiếu nữ e lệ: "Khụ ... cháu đã biết rồi thím, Hoắc Lãng nói còn thiếu một ngăn tủ nữa, hai tháng nay là anh ấy làm cái này."

Trần Liên Mễ mừng rỡ, vội vàng gật đầu: "Được, được, vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi!"

"Vậy thím nghĩ trưa chút đi, cháu trở về nghỉ ngơi."

Tư Ninh Ninh đứng dậy chào để ra về, Trần Liên Mễ một tay cầm giày, một tay cầm kim theo sau: "Được, được, cháu về nhà nghỉ ngơi đi, thím lại làm thêm vài mũi kim, sớm làm xong giày, đến lúc đó cháu kết hôn dù có mặc hay là bày ra thôi đều đẹp!"

"Vâng, vất vả mà thím."

"Người trong nhà đừng nói mấy lời khách khí đó!"

Vui vẻ tiễn Tư Ninh Ninh đi, Trần Liên Mễ vào nhà tiếp tục làm giày vải, chỉ mới châm được hai mũi cô nhớ tới chuyện kia, đột nhiên tạm dừng, ném giày vào rổ, vội đóng cửa đi ra ngoài.

Trần Liên Mễ trong lòng nhắc mãi:

Cái tủ gì? Bộ đục đẽo ra hoa sao? Mất tận hai tháng lâu dữ vậy?

Thằng nhóc thúi này, có tính cưới vợ hay không đây?

Hay là lừa dối Tư thanh niên trí thức cái gì cũng không hiểu nói bừa gác con gái người ta lại?

Trần Liên Mễ vội vã đến nhà họ Trần, nếu Hoắc Lãng không đưa ra một lời giải thích hợp lý, cô sẽ khiến Hoắc Lãng đẹp mặt.

Vợ chồng Triệu gia không chịu ngồi yên, một người chạy đi tìm Hoắc Lãng, một người chạy vào đội tìm La Quốc Khánh.

Đại đội Cát Lĩnh.

Nhà họ La.

Ngồi vào bàn, La Đại Khánh lấy bao diêm ra, rút một que diêm châm thuốc, ông híp mắt cau mày, hút một ngụm thuốc lá sợi, thở dài một hơi, trong khoảng thời gian ngắn chẳng biết là hưởng thụ hay là ưu sầu?

Khuôn mặt đen thui của Triệu Hoành Binh cũng nhăn lại, không chỉ mặt nhăn mà miệng còn mím chặt, nhìn thấy La Quốc Khánh vừa hút thuốc vừa thở dài, hắn gác chân phải lên đầu gối trái, gãi gãi chân, lo lắng nói:

"Có việc thì nói, người này từ nãy giờ cứ thở dài thườn thượt là có ý gì?”

La Quốc Khánh nhấp một ngụm thuốc lá sợi, nheo mắt nhìn Triệu Hoành Binh, bình tĩnh thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục hút thuốc.

“Nói, không được đúng không.” Triệu Hoành Binh buông hai chân xuống, tròng giày vào, nhặt mũ rơm đặt lên bàn: "Được rồi, tôi không làm khó ông, tôi đi trở về."

Hắn vừa nói chuẩn bị rời đi, La Đại Khánh vội vàng đứng dậy kéo người lại: "Ông là thổ hoàng đế à? Ông nói là người ta lập tức phải đi làm, không cho ông làm ông dậm chân? Nào có người như vậy?"

Ở đại đội khác, đội trưởng đội sản xuất gặp đại đội trưởng nào mà chẳng khách khách khí khí đẩy đưa một hồi?

Tới lượt của hắn thì sao? Triệu Hoành Binh này, mỗi lần tới đây đều rất bá đạo, nói gió là phải có gió, nói mưa là phải có mưa, y như hắn là đại đội trưởng, còn đại đội trưởng hắn đây thành tiểu lâu la cho Triệu Hoành Binh.

Bình Luận (0)
Comment