Editor: Hye Jin
Cứ vậy suy nghĩ lang mang không mục tiêu không biết trôi qua bao lâu, Sớm Mầm đột nhiên nhớ đến chuyện tối qua, liền bắt chuyện với Tư Ninh Ninh: "Chị Ninh, hôm qua anh cả đột nhiên hỏi em có muốn đi Bắc Kinh không."
"Hả?"
Sớm Mầm quay đầu lại, cô bé kỳ thực không hiểu trọng điểm của chuyện này, chỉ dựa theo những gì đã xảy ra tối qua:
"Em nói em muốn đi, nhưng nếu có anh cả, chị Ninh đi cơ, không có em không đi, em thích ở bên cạnh mọi người, lưu lại nơi này khá tốt."
Tư Ninh Ninh “ừm” một tiếng thật dài, suy nghĩ một chút chuyện này, sau khi phát hiện không có gì khả nghi, thì quy nó thành sự kiện vô ý tán gẫu nhắc đến thôi.
Cô xoa xoa đầu nhỏ Sớm mầm:
"Sinh ra ở một nơi nhỏ bé như vậy, không có nhiều cơ hội để đi ra ngoài để xem mọi thứ bên ngoài, cho nên một khi có cơ hội thì phải bắt lấy."
"Nhưng đừng quên cội nguồn của mình. Đây là quê hương của em, và mãi mãi là như vậy. Nếu sau này em có cơ hội đến thành phố lớn, có cơ hội phải bớt thời giờ trở về thăm."
"Vâng!"
Sớm Mầm nghiêm túc gật đầu, ghi nhớ lời của Tư Ninh Ninh.
Một lúc sau, ba người ngồi thành một hàng dưới mái hiên, ánh mắt mờ mịt. Hoặc là nhìn chằm chằm màn mưa xuất thần.
Chờ đợi vu vơ sẽ luôn khiến người ta cảm thấy lo lắng, Tư Ninh Ninh đợi đến trưa, thấy Hoắc Lãng chưa về, cô lại tiếp tục nấu bữa tối cho hai đứa nhỏ.
Sau khi hai đứa nhỏ ăn cơm xong, cô lại thu dọn, lại đem cơm dành lại cho Hoắc Lãng ở trong lồng hấp, bảo đảm Hoắc Lãng trở về có thể ăn miếng cơm nóng hổi. Cho dù nội tâm bất an, cô vẫn lựa chọn về nhà thanh niên trí thức.
Trước khi đi, Tư Ninh Ninh dặn dò Sớm Mầm và Hoắc Cốc, chờ anh cả trở về phải bảo Hoắc Lãng sang nhà tìm cô.
Hòa Cốc bĩu môi không trả lời, con Sớm Mầm nhanh chóng đồng ý: "Chị Ninh yên tâm, em sẽ nói với anh cả."
Tư Ninh Ninh mỉm cười, "ừ" một tiếng, cô từ chối cái mũ rơm mà Hòa Cốc đưa cho cô, dùng balo che đầu, xông vào màn mưa đi về.
Cô trở về chưa đầy hai phút, Hoắc Lãng cả người ướt sũng, ôm một túi đồ lớn bước vào sân.
Đứng dưới mái hiên, Hòa Cốc khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lạnh lùng chất vấn:
"Anh có phải đã sớm trở về đúng không?"
Động tác của Hoắc Lãng hơi khựng lại, trong lòng rối bời lo lắng, không nói gì, cũng không biết nên nói gì, nên làm gì, chỉ đứng ngoài màn mưa mà nhìn Hòa Cốc.
"Anh có biết Tư Ninh Ninh ở chỗ này chờ anh rất là lâu!"
"Vì sao anh không nói chuyện? Bọn họ rõ ràng nói hai người sắp kết hôn, giữa hai người rốt cuộc là làm sao vậy nha?"
"Anh nói chuyện!"
Hòa Cốc khó chịu và hỏi dồn dập, từ đầu đến đuôi không một câu đáp lại, cuối cùng chịu không nổi bị Hoắc Lãng chọc tức đến khóc.
Nó đứng dưới mái hiên giậm chân, oa lên khóc lớn, lại không quên cảnh cáo dặn dò Hoắc Lãng.
"Anh không được bắt nạt Tư Ninh Ninh, anh phải đi tìm chị ấy, tìm chị ấy nói rõ ràng!"
Hòa Cốc khóc lớn, tính tình gấp gáp chịu không nổi, khóc lớn vài tiếng sau đó rốt ruột mặt đỏ lên, bắt đầu khó chịu ho khan.
Hoắc Lãng lúc này mới cất bước, đi vào dưới mái hiên để đồ đạc xuống, ôm đầu Hòa Cốc vào nhà.
Hòa Cốc vẫn đang khóc, Hoắc Lãng tìm cái khăn lông khô, lau đầu cho Hòa Cốc, cởi giày, nhét Hòa Cốc vào trong ổ chăn.
Trẻ em thường hoạt bát, tung tăng nhảy nhót, thân thể trước sau không thể bằng người lớn, trời thì lạnh vừa ra mồ hôi còn gió nhập vào người, sẽ sinh bệnh.
Hòa Cốc còn muốn giãy giụa, Hoắc Lãng đè thằng bé lại nói:
"Không có việc gì, anh trai em không có bản lĩnh, xấu hổ được chưa?"
Hòa Cốc khựng lại, nằm ở trên giường, nước mắt còn đọng ở khóe mắt, phồng má dùng ánh mắt dò xét đánh giá Hoắc Lãng, thật lâu sau mới thu nước mắt, bĩu môi, khóc cũng không ra khóc, cười không ra cười, bĩu môi:
“Thật vô dụng.”
Hoắc Lãng nhếch môi, vỗ vỗ cái trán của Hòa Cốc, cười nói: "Đúng vậy, em là hữu dụng nhất."
Hòa Cốc nhân cơ hội ôm lấy tay anh cả nói:
"Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, ai gạt người là con chó!"
"Yên tâm đi, chờ chuẩn bị sẵn sàng anh sẽ đi nói."
Hòa Cốc lúc này mới yên tâm, sụt sịt chui vào ổ chăn sưởi ấm.
Nằm xuống ngủ một lát đi, anh đi nấu cơm .
“Anh không cần nấu đâu. ” Hòa Cốc thò đầu ra khỏi giường giải thích: “Tư Ninh Ninh đã nấu cơm rồi, trong nồi còn lưu lại đồ ăn cho anh, anh cả, anh sang đó ăn đi!"
Động tác Hoắc Lãng đứng lại. Mãi mới "ừ", bước chân nặng nề đi về phía phòng bếp.
Đứng ở bệ bếp bốc khói nghi ngút, hai mắt đột nhiên đỏ hoe, hồi lâu không thể đưa tay ra ...
Hoắc Lãng nói với Sớm Mầm, Hòa Cốc mùa đông tới, thời tiết lạnh, cần chuẩn bị đồ đạc mùa đông đầy đủ, tỷ như quần áo, củi lửa, lương thực, cho nên khoảng thời gian kết tiếp tương đối bận rộn, yêu cầu hai đứa nhỏ nghe lời.
Hai đứa nhỏ với lời hắn nói tin tưởng không nghi ngờ, thế nên thời gian sau, Hoắc Lãng rất ít ở nhà, bọn họ không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng là Sớm Mầm Hòa Cốc không nghi ngờ. Còn Tư Ninh Ninh là Tư Ninh Ninh, cô là con người tứ chi kiện toàn, tư duy bình thường, lý trí, tìm Hoắc Lãng một lần không được, hai lần, ba lần vẫn không thấy người, cô không cảm thấy kỳ quái sao?
Đương nhiên là có.
Nguyên nhân chính là vì cô lý trí, cho nên không rõ thì phải tìm Hoắc Lãng hỏi rõ ràng, nói rõ ràng, mà Hoắc Lãng không hề cho cô cơ hội này.
Hoắc Lãng tránh mặt Tư Ninh Ninh, cho nên Tư Ninh Ninh ở trong tình huống khó xử, không có biện pháp làm cái gì.
Bế tắc kéo dài một tuần, vào một ngày thứ Hai, cô chấm bài thi của học sinh xong, cuốn bài thi chuẩn bị giảng bài, vừa ra khỏi nhà chính thì bên ngoài xông đến một người.
Là Mạc Bắc.
Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác quân đội dài, cổ áo đã cài khuy, hẳn là hấp tấp lại sốt ruột, cổ áo sơ mi bên trong bị cuốn lên trên.
Hắn dừng lại trước mặt Tư Ninh Ninh, trên trán có mấy sợi tóc lòa xòa, hắn lo lắng kêu lên: "Tư Ninh Ninh!"
“…… Mạc Bắc?”
Tư Ninh Ninh mờ mịt lắc đầu: "Làm sao vậy?"
Thấy vẻ mặt lo lắng của Mạc Bắc, Tư Ninh Ninh nắm chặt xấp bài thi trong tay, trong lòng bỗng dưng khẩn trương lên: "Là xảy ra chuyện gì sao? Cậu đừng có gấp, chậm rãi nói!"
Mạc Bắc lắc đầu thật mạnh, hít một hơi thật sâu mới mở miệng:
"Không phải tớ, không phải người khác, là Hoắc Lãng!"
“Cái gì?”
"Hắn đi rồi, mang theo cả hai đứa trẻ của nhà họ Trần."
Xấp bài thi trên tay Tư Ninh Ninh rơi xuống đất, cô hơi lảo đảo, Mạc Bắc đỡ cô nói tiếp:
"Gần đây tâm trạng của cậu không được tốt lắm. Tớ không chắc liệu cậu có biết chuyện đó hay không? Hắn mang theo túi hành lý, tớ cảm thấy nên nói cho cậu nghe."
Sắc mặt Tư Ninh Ninh tái nhợt, cả kinh, sống lưng, lông tơ dựng đứng, đôi mắt lộ ra vẻ hoảng loạn, đôi môi run run hỏi Mạc Bắc:
"Anh ấy ở nơi nào? Cậu thấy anh ấy khi nào? Là chuyện khi nào?"
"Mới vừa rồi, hắn ở trên đường núi bên ngoài đội sản xuất!