Editor: Hye Jin
Sớm Mầm nhìn hai bên người, cuối cùng lựa chọn ở lại bên cạnh Hoắc Lãng.
Ngồi trên giường tre một hồi, Sớm Mầm như nghĩ tới điều gì, đi tới bên bàn, rót cho Hoắc Lãng một cốc nước mát lạnh: " Anh, uống miếng nước đi!"
Hoắc Lãng đợi một lúc mới ngồi dậy, cầm lấy ly nước ngưởng cổ uống sạch.
Hoắc Lãng uống xong ly nước, đem ly trả lại cho Sớm Mầm.
Sớm Mầm ngoan ngoãn thả cái ly lại bàn, ngoan ngoãn an an tĩnh tĩnh ngồi xuống mép giường tre.
Cô bé không nói cái gì cả, chỉ như vậy ngồi bên người Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng nhìn em gái một hồi, bỗng nhiên gọi: "Sớm Mầm?"
"Vâng?" Sớm Mầm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lấp lánh ngây thơ nhìn anh trai.
Hoắc Lãng hỏi cô bé: "Em có muốn đến Bắc Kinh không? Đi học ở đó."
Sớm Mầm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Chị Ninh nói thành phố lớn có rất nhiều khoa học kỹ thuật tiên tiến, có đèn đường, có xe hơi, còn có nhiều thư viện, anh cả, em muốn đi."
Phát biểu xong ý kiến của mình, Sớm Mầm nghiêm túc nói: "Chúng ta đi cùng nhau sao? Em, anh hai, anh cả, chị Ninh nữa!"
Nụ cười trên mặt Hoắc Lãng không thể duy trì, đôi môi mỏng chậm rãi nhếch lên, Hoắc Lãng thở dài một hơi, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu của Sớm Mầm.
Hoắc Lãng không nói cái gì, mà Sớm Mầm dường như cảm nhận được điều gì đó, mím đôi môi đỏ mọng nói:
"Nếu không có anh cả, chị Ninh thì em không đi, em thích cuộc sống hiện tại, muốn ở cùng anh cả, anh hai, còn có chị Ninh nữa."
Hoắc Lãng lại trầm mặc, thật lâu sau mới xoa xoa cái đầu nhỏ xù xù của Sớm Mầm, hỏi: "Rửa mặt rửa chân chưa? Ngủ đi, không còn sớm nữa!"
"Dạ xong cả rồi, anh cả, em đi ngủ đây! Chị Ninh nói thứ hai tuần sau có bài kiểm tra, sáng mai em dậy sớm ôn bài.
"Ừ, đi ngủ sớm đi."
Hoắc Lãng thấp giọng đáp lại.
Sớm Mầm cứ mở miệng là "chị Ninh" ngậm miệng là "chị Ninh", kêu đến trái tim Hoắc Lãng run lên, trong lòng hắn càng khó chịu hơn nữa.
Đêm nay, dường như ngay cả mặt trăng cũng biết tâm tình hắn không tốt nên đã lẩn trốn trong đám mây, không chịu ló đầu ra ngoài.
Bên kia nhà thanh niên trí thức.
Tư Ninh Ninh vội vàng tắm rửa, buổi tối khi các cô gái đã chìm vào giấc ngủ say, cô vào không gian tắm rửa, sau đó dựa theo vóc dáng người của Hoắc Lãng cùng Hòa Cốc làm hai cái áo bông, đợi có lông vịt, xử lý xong thì nhét vào trong.
Cuối cùng, cô lặng lẽ mò mẫm meo meo từ trong không gian chui ra, leo lên giường giăng mùng, nằm trên giường nhìn qua ô cửa sổ lờ mờ ánh sáng.
Tư Ninh Ninh hơi nghiêng người sang một bên, đặt lòng bàn tay lên một bên mặt, bất giác nhớ tới buổi chiều hôm đó, khi hai đứa nhỏ Hòa Cốc và Sớm Mầm chạy tới kêu cô Hoắc Lãng tìm cô.
Trong lòng cô thật bất an, kỳ thật, không hề dễ chịu.
Cô không muốn nghi kỵ bất cứ điều gì, càng không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng đôi khi suy nghĩ cô cứ trôi vào đó, cô không thể khống chế được.
Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoắc Lãng đã đi đâu?
Là đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghiêm trọng sao?
Hoắc Lãng về chưa?
"Haizzz ..."
Phiền thật đấy!
Tư Ninh Ninh phồng má, kéo chiếc chăn mỏng che mặt.
Ngày mai cuối tuần, đến lúc đó cô đi qua hỏi một chút.
Nặng nề thở ra một hơi, Tư Ninh Ninh nỗ lực làm bản thân bình tĩnh trở lại.
Trong lòng có việc, ngủ cũng bị dày vò.
Cuối cùng thức đến nửa đêm, Tư Ninh Ninh mê man chìm vào giấc ngủ, cảm giác như mình chưa ngủ được bao lâu, thì bị tiếng động "cạch" bên cạnh đánh thức. Mở mắt một lần nữa, cô phát hiện ánh sáng ngoài cửa sổ đã rõ ràng rồi.
Nghe được Tư Ninh Ninh ưm ư ngái ngủ. Tưởng Nguyệt vội vàng gấp chăn, xoay người xin lỗi: "Ninh Ninh, tớ làm ồn đến cậu sao? Bên ngoài trời đang mưa, cậu ngủ thêm một lát đi!"
"Không sao ... Tối qua tớ ngủ sớm, đã ngủ đủ rồi."
Tư Ninh Ninh tùy ý nói dối, ở trên giường thay quần áo, sau đó vén màn xuống giường.
Tưởng Nguyệt tin lời cô nói, lúc bọn họ cùng nhau ra ngoài tắm rửa, Tưởng Nguyệt hỏi kế hoạch hôm nay của cô, đề cập đến kỳ thi thử vào thứ Hai tuần sau, hỏi cô có muốn ở thanh niên trí thức chép đề thi hay không?
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Đề thì tớ đã viết ra sổ rồi, hôm nay tớ có việc cần phải xử lý, chuyện bài thi, ngày mai tớ lại làm."
Tưởng Nguyệt gật đầu, lại nói: " Vậy cậu mang vở cho tớ! Tớ chép đề thi toán xong tớ chéo hộ cậu, mất công lỡ ngày mai có chuyện gì đó lại gấp không làm kịp."
"Được. "
Sau khi tắm rửa xong, Tư Ninh Ninh tìm quyển tập đưa cho Tưởng Nguyệt, một mình cô thu dọn một chút, ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn, cầm lấy ba lô giơ cao che đầu, xông vào trong mưa phùn chạy đến Trần gia.
Cô muốn đi tìm Hoắc Lãng, đêm qua cô trằn trọc không ngủ được, những vấn đề đó có hỏi được Hoắc Lãng hay không không quan trọng, cô chỉ muốn bản thân yên ổn một chút thôi.
Bàn tính kỹ càng, chân chính đến Trần gia phát hiện Hoắc Lãng căn bản không ở nhà.
Tư Ninh Ninh đang đứng trong sân, ngâm mình trong mưa, Sớm Mầm đứng dưới mái hiên, kêu cô:
"Anh trai không ở nhà, sáng sớm đã đi sang núi bên kia."
Bên kia núi là Đội sản xuất bảy của chú Cố Tam Đức.
Lần trước có nhờ Hoắc Lãng tìm chú Tam Đức hỗ trợ, chuyện này rõ ràng không có gì khả nghi mới đúng, không hiểu sao Tư Ninh Ninh trong lòng hoảng loạn kỳ lạ.
Cô ngơ ngác đứng giữa sân như mất đi hồn vía, không định vào nhà cũng không định đi, cuối cùng Hòa Cốc ở trong nhà hỏi ai tới, biết là Tư Ninh Ninh vội vàng chạy ra ngoài kéo người vào trong nhà.
"Bên ngoài đang mưa! Sao chị không đi vào?"
Hòa Cốc dậm chân y như người lớn, kéo Tư Ninh Ninh ngồi xuống trong phòng chính, lấy khăn khô giúp Tư Ninh Ninh lau những giọt nước trên tóc, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
"Trời trở lạnh rồi, chị ngốc sao? Nhỡ ốm thì sao bây giờ?"
Tư Ninh Ninh từ trong mê mang thu hồi suy nghĩ, cố gắng cười cười hỏi Hòa Cốc: "Ngày hôm qua anh trai em trở về có nói cái gì không?"
Hòa Cốc bĩu môi nhăn mặt, không vui nói: "Hôm qua anh ấy về rất muộn, lúc về cái gì cũng chẳng nói ... Ôi, Tư Ninh Ninh mặc kệ anh ấy đi, chúng ta đừng để ý đến anh ấy!"
Hòa Cốc rất là nghiêm túc nói: "Chị chờ em đi, chờ em trưởng thành, em kiếm tiền nuôi chị, chị đừng để ý đến anh ấy nữa."
Tư Ninh Ninh cười thành tiếng, bất đắc dĩ xoa xoa đầu Hòa Cốc, lại hỏi: "Em cùng Sớm Mầm ăn sáng chưa? Chị đi nấu gì đó cho các em ăn."
"Chưa! Em muốn ăn bánh rán hành, được không?"
"Được nha, Sớm Mầm đâu?"
"Chị Ninh, em thế nào cũng được, em nhóm lửa cho chị!"
"Được ~"
Tư Ninh Ninh cười trìu mến, dắt hai đứa nhỏ vào bếp, đeo tạp dề cho chúng, quen thuộc làm bếp.
Cô ở nhà họ Trần cùng nhau ăn sáng, dọn dẹp nhà bếp xong cũng không vội vã trở về.
Từ từ chuẩn bị trước bữa trưa, Hoắc Lãng còn chưa về, Tư Ninh Ninh không chịu từ bỏ, ôm cái ghế gấp ngồi ở bậc thang ông đầu gối ngồi chờ, Hòa Cốc và Sớm Mầm canh giữ bên cạnh cô.
Chán muốn chết, Hòa Cốc cầm cái ống tre ngồi xổm trên bậc thềm hứng nước mưa nhỏ giọt chơi, Sớm Mầm thì ngồi bên cạnh Tư Ninh Ninh.