Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 492 - Chương 492: Chẳng Lẽ Không Có Cái Duyên Phận Kia Sao?

Chương 492: Chẳng Lẽ Không Có Cái Duyên Phận Kia Sao? Chương 492: Chẳng Lẽ Không Có Cái Duyên Phận Kia Sao?

Editor: Hye Jin

Không biết im lặng kéo dài bao lâu, Hoắc Lãng khẽ mím môi, ngước mắt lên, muốn nói lại thôi.

Có lẽ con người là thế này, ích kỷ, có tư tâm của riêng mình.

Hoắc Lãng không cam lòng cũng không muốn đi, theo bản năng tìm lấy một cái cớ, tận khả năng biểu đạt ý nguyện của bản thân.

"Tôi đã xuất ngũ mấy năm rồi, em trai, em gái của Trần Công còn nhỏ, còn cần tôi phải nuôi nâng, nhiệm vụ lần này, có lẽ tôi không thể đảm đương."

Mà trên có chính sách thì dưới có đối sách, Hách Minh Vĩ lập tức nói:

"Chuyện này cậu không cần lo lắng. Trước khi chúng tôi đến đã báo cáo với tổ chức tình huống của cậu, thượng cấp nói, nếu cậu đi nhiệm vụ lần này, hai đứa em của Trần Công sẽ được chính phủ nuôi và bồi dưỡng. Đồng chí Trần Công là người ưu tú, tôi tin tưởng dưới sự bồi dưỡng của tổ chức, tương lai hai đứa em của đồng chí ấy cũng sẽ ưu tú như đồng chí Trần Công!"

Hoắc Lãng nhíu mày: "Tôi ..."

Hắn còn muốn nói thêm nữa, chính là trong lúc lơ đãng Hách Minh Vĩ cùng Lưu Lập Quốc mặt mày dần nghiêm túc lên, Hoắc Lãng bị mắc kẹt, lời đã đến bên miệng mà không thể nói ra những điều mình muốn nói.

Đối với sự từ chối liên tục của Hoắc Lãng, Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc không phải là kẻ ngốc, bọn họ có thể đoán được ít nhiều.

Lưu Lập Quốc thẳng thắn hơn Hách Minh Vĩ, hắn lắc đầu, trực tiếp hỏi thẳng:

"Cậu không muốn đi?"

Đây là một câu khẳng định.

Hoắc Lãng không nói gì.

Trong mắt Lưu Lập Quốc, vẻ nghi vấn càng đậm hơn, nhưng điều hắn chất vấn không phải Hoắc Lãng, mà là nghi ngờ lời nói của chính bản thân mình.

Hắn không thể tin được.

Không đúng, Hoắc Lãng không phải là cái dạng này.

Hoắc gia trung nghĩa dũng khí, Hoắc Lãng là người chăm chỉ, tiến tới, trung trinh nhiệt huyết, cậu ấy làm sao sẽ, sẽ không muốn đi chứ?

Giọng nói của Lưu Lập Quốc mang theo sự tang thương, khó tránh khỏi nâng cao giọng lên mấy phần.

"Cậu đã quên rồi sao? Lúc đầu cậu nói muốn thay thế Trần Công nuôi nấng hai đứa em, khi cậu rời khỏi bộ đội, lời cậu nói, lời cậu tuyên thệ, hết thảy đều đã quên mất rồi sao?"

Nếu có chiến tranh, có lệnh triệu hồi nhất định sẽ trở về ...

Hoắc Lãng không quên.

Có lẽ là bởi vì mấy năm nay hắn sống quá thoải mái vui vẻ, khiến hắn dần dần quên mất quốc gia từng bị bại vong cùng chiến trường tàn khốc đến thế nào.

Hắn chỉ muốn ở bên Tư Ninh Ninh.

Hắn muốn mang theo Tư Ninh Ninh sống một cuộc sống ổn định và yên bình.

Chính là, cái gì mới gọi là an ổn?

Cái gì là yên bình?

Muốn sống một cuộc sống ổn định bình yên, chắc chắn phải có người xung phong.

Hoắc Lãng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn không muốn từ bỏ Tư Ninh Ninh, nhưng lời thề mà hắn thề năm đó cũng đang đốt cháy sự kiên nhẫn của hắn.

Lưu Lập Quốc còn muốn nói nữa, đã bị Hách Minh Vĩ đã đưa tay ra kéo lại.

Hách Minh Vĩ bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Lưu Lập Quốc, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cho cậu ấy chút thời gian để suy xét."

Như là nghĩ tới cái gì, Lưu lập quốc cũng trầm mặc.

Nếu có thể ổn định mãi mãi, ai muốn rời xa mái ấm gia đình, người thương, cha mẹ?

Muốn trách thì trách họ còn trẻ mà bước chân vào cái con đường này.

Và vì bạn đã chọn con đường này, phải tiến lên phía trước không thể do dự!

Không được do dự!

Càng không được quay đầu lại!

Trong phòng, Lâm ủy viên, Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc ngừng nói chuyện.

Hoắc Lãng hít sâu một hơi, hơi nghiêng người về phía trước, chắp hai tay lên trán, gân guốc trên mu bàn tay không tự chủ được run lên, đủ để thấy được cảm xúc trong lòng hắn lúc này.

Sau một lúc lâu im lặng, Hoắc Lãng khẽ thở dài, buông tay đứng dậy, đứng thẳng người, nghiêm trang nghiêm túc chào theo tiêu chuẩn quân đội với Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc, giọng nói khàn khàn, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc. Lời nói gằn từng chữ một:

"Nếu có chiến tranh, triệu hồi tất trở về. Cựu không quân tác chiến, Ban Trường đội chiến đấu 4 Hoắc Lãng ..."

“Về đơn vị.”

Ánh mắt Lưu Lập Quốc hiện lên hưng phấn cùng thở phào nhẹ nhõm: "A Lãng, tôi biết, biết cậu nhất định sẽ đưa ra lựa chọn chính xác!"

"Nhiệm vụ lần này thuộc về cơ mật, không thể để lộ ra bên ngoài, bất cứ ai cũng không thể nói ra ..."

Hoắc Lãng đứng thẳng người, kỳ thực ánh mắt đã trở nên trống rỗng.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu một cơn gió đông, hắn đã chờ đợi lâu như vậy ...

Hắn để cô gái của hắn đợi lâu như vậy ...

Đến phút cuối cùng, vẫn là không có cái duyên phận kia sao?

Hoắc Lãng không kiềm chế được nắm đấm nắm chặt, Lưu Lập Quốc bên cạnh vẫn cứ nói không ngừng: "Hoắc Lãng, cậu hiểu sau? Hoắc Lãng?"

"Hoắc Lãng môi mỏng khẽ động: "Vâng!"

"Đã biết."

"Khi nào chúng ta khởi hành?"

“Chúng tôi sẽ ở lại tỉnh H vài ngày, nếu có thể, còn cần triệu tập thêm hai đội viên."

"Mấy ngày này cậu có thể trở về thu dọn hành lý. Lúc chuẩn bị rời đi thì chúng tôi sẽ cho người đến thông báo, đúng rồi, nhiệm vụ xuất phát ở Bắc Kinh, đến lúc đó rời đi, hai đứa em của Trần Công sẽ lưu lại Bắc Kinh."

Hoắc Lãng rũ mi dài xuống: "Được."

Nhiệm vụ cơ mật không được tiết lộ cho người khác.

Vậy thì hắn phải giải thích thế nào với cô gái ấy như thế đây?

Trời tối sầm lại, chiếc xe lắc lư, ánh đèn le lói ở trên con đường núi như đang chiếu rọi tâm tình phức tạp của hắn.

Một đường đi đến cây cầu dây, Hoắc Lãng xuống xe, đóng cửa xe "Ầm" một tiếng, trong lòng có chuyện, cái gì cũng không nói, cúi đầu, cơ thể như chìm vào trong bóng tối.

Đơn Mãn Đường lo lắng thò đầu ra khỏi ghế lái: "Đồng chí Hoắc Lãng! "

Hoắc Lãng chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn Đơn Mãn Đường: "Ừ?"

Đơn Mãn Đường gãi gãi đầu, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy trạng thái của Hoắc Lãng, trong lòng hắn lo lắng vạn phần.

"Anh không có việc gì chứ? Thật sự không có việc gì sao?"

"Không có chuyện gì quan trọng, không có việc gì không qua được, anh phấn chấn lên!"

Đơn Mãn Đường vụng về cổ vũ.

Hoắc Lãng ngẩn ra một chút, yên lặng phất phất tay với hắn, sau đó thân thể hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

Trong cơn gió đêm se lạnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng lắc lư “lạch cạch” từ những sợi xích của cầu dây.

Đơn Mãn Đường không vội rời đi, hắn điều chỉnh hướng xe phía trước, bật cả hai đèn pha, cố gắng chiếu sáng nhiều nhất có thể cho con đường phía trước của Hoắc Lãng.

Mãi đến khi không còn thấy bóng Hoắc Lãng trong quầng sáng, Đơn Mãn Đường mới quay người lái xe rời đi.

Hoắc Lãng về đến nhà đã là hơn tám giờ tối.

Trên bàn trong phòng chính, đống bài tập vương vãi khắp nơi, hai đứa nhỏ đang nằm trên giường tre chơi đùa, còn chưa ngủ.

Thấy anh trở về, Hòa Cốc từ trên giường tre nhảy xuống, đứa nhỏ chỉ tay trước mặt Hoắc Lãng chất vấn:

"Anh đi đâu thế! Sao về muộn thế này!"

Hoắc Lãng toàn thân không còn sức lực, chán nản duỗi hai tay ôm đầu Hòa Cốc, đẩy Hòa Cốc qua một bên.

Nện bước chân nặng trĩu đi vào trong phòng, nằm phịch xuống giường tre bên cạnh Sớm Mầm:

Sớm Mầm lo lắng đặt tay lên trán Hoắc Lãng: "Anh ơi, anh không khỏe sao ạ?"

Hoắc Lãng hai tay che mắt, không nói gì.

Hòa Cốc tức giận đến dậm chân:

"Rõ ràng là anh bảo bọn em gọi Tư Ninh Ninh ra, bọn em gọi rồi anh lại không thấy bóng dáng đâu hết! Hôm nay Tư Ninh Ninh đã nổi giận, anh có biết hay không?"

Hòa Cốc lảm nhảm rất nhiều, thấy anh trai vẫn không nói chuyện, vừa ủy khuất vừa buồn bực:

Dậm chân nói ra những lời tàn nhẫn: "Em không quan tâm anh nữa! Lần sau Tư Ninh Ninh giận em cũng không bao giờ giúp anh dỗ."

Nói xong không để ý tới Hoắc Lãng, Hòa Cốc nhếch miệng, nước mắt lưng tròng đi thu dọn sách vở trên bàn, mang theo đồ đạc vào phòng, biểu tình đóng cửa cái rầm.

Bình Luận (0)
Comment