Editor: Hye Jin
Cuối cùng, một buổi thứ sáu sau giờ học, những đứa nhỏ trong đội được người nhà đến đón. Tư Ninh Ninh cùng Tưởng Nguyệt cùng nhau đi về, vừa đi vừa nói chuyện, thứ hai tuần sau mở một kỳ kiểm tra định kỳ để kiểm tra tình huống học tập của bọn nhỏ.
Vừa nói xong thì ngoài cửa vang lên tiếng của Hòa Cốc cùng Sớm Mầm:
"Tư Ninh Ninh! Chị mau lại đây!"
"Chị Ninh ơi, anh em đang tìm chị, anh ấy đang đợi chị ở phía sau con dốc ~
Giọng Tư Ninh Ninh ngừng lại, phảng phất ý thức được chuyện gì, tim đập chậm đi nửa nhịp.
Thấy cô bạn đột nhiên không nhúc nhích, Tưởng Nguyệt cười thúc giục:
"Ngây ra đó làm gì? Đã tới tìm cậu rồi, chắc là chuyện cậu vẫn luôn ngóng trông đó, còn không mau đi xem?"
Tư Ninh Ninh lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười với Tưởng Nguyệt, đặt đồ trên tay xuống, lon ton đi ra ngoài.
Đúng vậy!
Chờ đợi bao lâu nay đã chờ được đến rồi, luống cuống chân tay, quá không có tiền đồ.
Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ, ậm ừ cười cười, bước chân vô thức càng mau hơn.
Chờ Tư Ninh Ninh mang theo hai đứa nhỏ đến con dốc nhỏ phía sau chỗ thanh niên trí thức thì không thấy bóng dáng Hoắc Lãng ở đó.
Đôi lông mày lưỡi liềm Tư Ninh Ninh hơi cụp xuống, ngơ ngác nhìn trái phải, tìm kiếm bóng dáng Hoắc Lãng.
Hòa Cốc cùng Sớm Mầm cũng mê mang, cau mày gãi gãi đầu nhìn trái nhìn phải.
"Này, anh cả ơi, anh đâu rồi?"
“Đúng vậy, vừa rồi rõ ràng là cùng hai đứa em đến." Sớm Mầm thở dài ra, cảm thấy buồn bực.
Cuối cùng, Hòa Cốc nắm tay Tư Ninh Ninh lắc lư, ngẩng cái đầu nhỏ lên làm nũng:
"Tư Ninh Ninh, em không lừa chị, vừa rồi anh cả kêu bọn em vào kêu chị, thật sự, không tin chị hỏi Sớm Mầm đi."
Sớm Mầm gật đầu: "Đúng vậy, chị Ninh, anh cả hôm nay mặc rất nghiêm chỉnh, đặc biệt anh minh thần võ ... Rất là uy!"
Sớm Mầm dùng hết những thành ngữ học được mà giải thích.
"Được, được, được, chị tin tưởng các em."
Cho dù mất mát cơ mà đúng không nhìn thấy được Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh hơi thở dài, vuốt đầu hai đứa nhỏ an ủi: "Anh cả hai em chắc là có việc đột xuất, mặc kệ anh ấy đi, hai em cùng chị về chỗ thanh niên trí thức chơi một chút, trễ chút rồi về?"
"Vâng! Vâng! Tuyệt quá!"
Hòa Cốc ước gì được an bài như vậy, vừa nhảy vừa vui mừng vỗ tay.
Thấy anh hai vui vẻ, Sớm Mầm cũng vui lây, cười khúc khích không ngừng.
Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nhợt nhạt.
Nếu như Sớm Mầm nói, hôm nay Hoắc Lãng ăn mặt trang trọng, như vậy hẳn là nói chuyện kết hôn.
Chuyện quan trọng như vậy, Hoắc Lãng không thể chạy trốn, chắc là đột xuất có việc gì quan trọng hơn phải làm.
Thôi quên đi, cứ chờ xem sao.
Chờ anh ấy về rồi lại nói.
Tư Ninh Ninh nuốt nước bọt, quay đầu lại liếc nhìn xung quanh một vòng, khi đó mới thở dài một tiếng, mang hai đứa nhỏ từ sườn núi đi xuống.
Mà lúc đó Hoắc Lãng đi nơi nào?
Trên con đường mòn cách đội sản xuất 100 mét, Hoắc Lãng đang đi bên cạnh Đơn Mãn Đường đi vào huyện.
"Rốt cuộc tình huống thế nào? Không nói gì sao?"
Hoắc Lãng nhướng mày, cảm giác được tâm tình cực kỳ nóng nảy: "Đột nhiên gấp gáp vậy?"
Đơn Mãn Đường hai cái chân bước đi như bay, vừa đi vừa giải thích:
"Ây nha đồng chí Hoắc Lãng, tình huống cụ thể tôi không biết, hình như là mấy vị lãnh đạo từ phương Bắc lại đây. Chuyện gì cũng không lộ ra, chỉ bảo tôi đi đón anh đến đó, anh nhanh đi sang đó một chuyến."
"Tôi nghĩ chắc có chuyện quan trọng, bằng không không gấp như vậy!"
Hoắc Lãng trong lòng thầm mắng: vô nghĩa.
Thời điểm này ở nông thôn là giờ nấu cơm chiều, nếu không phải chuyện quan trọng thì đến đây làm cái gì?
Hoắc Lãng thở ra một hơi, yên lặng đi theo Đơn Mãn Đường, không biết vì sao đột nhiên trong lòng nặng trĩu.
Hoắc Lãng trong lòng đè nặng một hơi, lo lắng sốt ruột đi theo Đơn Mãn Đường vào trong huyện.
Vừa đến văn phòng đảng ủy huyện, Đơn Mãn Đường đậu xe ở sân ở sân, Hoắc Lãng dẫn đầu đi đến văn phòng tầng 4.
"Lâm Ủy Ban, tôi nghe nói ngài bảo đồng chí Tiểu Đơn đến tìm tôi."
Lòng nặng trĩu, Hoắc Lãng đẩy cửa vào lầu 4, quả nhiên bên trong ngoại trừ cấp trên Lâm Ủy Viên còn có hai gương mặt xa lạ mà quen thuộc.
Hoắc Lãng không thể tin được lắc lắc đầu, hai người đàn ông nhìn thấy hắn, cũng từ trên ghế cạnh cửa sổ đứng lên, gần như vô thức theo bản năng hành lễ kiểu quân nhân.
"Đồng chí Hoắc Lãng."
"Đồng chí Hoắc Lãng."
Là chiến hữu từng tác chiến với nhau trên chiến trường.
Hách Minh Vĩ - Hách Ban Trường và Lưu Lập Quốc - Lưu Liên Trường.
Hoắc Lãng thẳng lưng, hành lễ quân nhân đáp lễ: "Ban Trường, Liền Trường."
“Đồng chí Hoắc Lãng, thật sự là trường hợp đặc thù, nếu không phải chuyện qua trong, thời gian quan trọng này tôi sẽ không tìm đồng chí lại đây." Lâm Ủy Viên xua tay, mời ba người ngồi xuống.
Hoắc Lãng gật đầu: “Có thể lý giải.”
Lâm ủy viên quen thuộc rót nước cho ba người, dịch người đến bàn ngồi cùng Hoắc Lãng ba và người, lúc này mới mở miệng tiếng vào chính sự.
"Đồng chí Hách và đồng chí Lưu đều là chiến hữu của cậu, hẳn là tôi không cần đặc biệt giới thiệu."
Hoắc Lãng gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Hách Minh Vĩ cùng Lưu Lập Quốc.
Một người cao gầy, một người lùn lùn, vóc dáng chắc nịch, hai người điểm chung duy nhất là những vết sẹo trên mặt. Dấu vết này đều là mấy năm trước đến chục năm trước, trên chiến trường bị mảnh bom đạn rơi vào làm bị thương.
Hoắc Lãng nhìn bọn họ thật sâu, trong lòng càng thêm nặng trĩu.
Xem ra lần này, mọi chuyện so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Hoắc Lãng hai tay đặt ở trên đầu gối, không tự chủ được nắm chặt ống quần.
Lâm Ủy Viên cười ha hả, nhìn về phía Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc nói: "Đồng chí Hách, đồng chí Lưu, kế tiếp là chuyện gì, hai đồng chí nói chuyện với đồng chí Hoắc Lãng đi!"
Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc nhìn nhau, khẽ gật đầu, đưa mắt về phía Hoắc Lãng.
Thành thật mà nói, sau bao nhiêu năm xa cách, Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc gặp lại chiến hữu cũ, trong lòng kích động khôn nguôi, chỉ là nghĩ đến nhiệm vụ lần này, bọn họ không thể không ép sự kích động kia xuống.
Sau một hồi im lặng, Hách Minh Vĩ lên tiếng trước: "A Lãng, thấy cậu tôi rất vui, nhưng là chính sự quan trọng, chúng ta nói chúng sự trước ha, trẽ chút lại ôn chuyện cũ."
Hoắc Lãng gật đầu, chờ Hách Minh Vĩ nói tiếp.
"Mấy năm qua, không có chiến tranh, bầu không không khí của đất nước dần trở nên yên bình. Tuy nhiên, mọi chuyện không thái bình như vậy."
Hách Minh Vĩ biểu tình cực kỳ nghiêm túc, vừa nói xong một câu Lưu Lập Quốc bổ sung:
"Ở Miên có một phần tử phi pháp len lỏi vào đất nước của chúng ta, truyền bá thông tin sai lệch làm hoang mang lòng dân, ăn mòn tinh thần của mọi người."
"Sư tử đã thức tỉnh, không thể để nó tiếp tục ... Hoắc Lãng, tôi rất do dự lựa chọn cậu, bởi vì trung ương hạ nhiệm vụ đã một thời gian rồi. Lần trước chúng tôi đã gặp rất nhiều quân nhân chuyển nghề, cũng chỉ có cậu, ít nhất trước mắt mà nói, vóc dáng cùng thể trạng cậu vẫn còn duy trì như lúc còn ở trong quân."
"Điều kiện của cậu phù hợp với nhiệm vụ."
Miên ... Là Campuchia.
Những gì Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc nói đã là lựa lời mà nói, bởi vì Hoắc Lãng từng ở chung với bọn họ một đoạn thời gian, cũng như ở bộ đội nhiều năm, hắn hiểu ý của Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc.
Hoắc Lãng cụp mắt xuống, khuôn mặt Tư Ninh Ninh bất giác hiện lên trước mắt.
Lưu luyến, bất lực, không tình nguyện, trăm nỗi ngổn ngang trong lòng.
Hắn vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, Lâm Ủy Viên cũng im lặng không lên tiếng.