Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 490 - Chương 490: Sớm Biết Rằng

Chương 490: Sớm Biết Rằng Chương 490: Sớm Biết Rằng

Editor: Hye Jin

Xe lắc lư trên đường núi, Tư Ninh Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn một lượt, nghĩ tới điều gì liền quay đầu lại hỏi Hoắc Lãng:

"Lần trước em làm bộ quần áo nhỏ, anh đưa nó cho chú Tam Đức xem chưa?"

"Đã đưa."

"Chú Tam Đức nói thế nào vậy anh?"

Hoắc Lãng quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chú cảm thấy lông vịt có thể dùng để may quần áo là chuyện hiếm lạ. Mà suy xét đội sản xuất bảy ao hồ hữu hạn, thượng nguồn và hạ lưu sông là mương sâu, không có cách nào mở rộng diện tích. Ừm, hơn nữa các xã viên đối với lông vịt không ủng hộ lắm, phỏng chừng là ..."

Sợ Tư Ninh Ninh thất vọng, Hoắc Lãng không nói tiếp nữa.

Tư Ninh Ninh hiểu ý anh ấy, nghiêng đầu nhìn lại ngoài cửa, cười:

"Không có việc gì. Đội sản xuất bảy vẫn luôn có nghề phụ, mức sống của xã viên được đảm bảo, thành ra xã viên không muốn làm thí điểm, có thể hiểu được.”

Hoắc Lãng khẽ thở dài, tiếp tục an ủi: “Đáng tiếc là em đã vất vả thí nghiệm lâu như vậy mà không có tác dụng.”

"Này có cái gì đâu? Em lại không phải mất ăn mất ngủ mà nghiên cứu, cùng lắm là thời gian rảnh rỗi làm chút việc chơi thôi, có cái gì mà vất vả với không vất vả đâu."

Tư Ninh Ninh không thèm để ý lắc đầu, cơ mà nhắc đến cái này, cô phải nhiều lời thêm hai câu: "Lần trước lông vịt không nhiều, em làm cho Sớm Mầm một cái áo bông nhỏ, chú Tam Đức xem xong thì anh phải lấy về, trời lạnh Sớm Mầm còn phải mặc nữa!"

Hoắc Lãng gật đầu: "Được, mấy ngày nữa có thời gian anh sẽ sang lấy."

“Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi:

"Đội sản xuất bảy nuôi vịt, nếu bọn họ không tính mở rộng nghề phụ, lông vịt gì đó có phải không cần đúng không? Vậy nào qua anh đánh tiếng một câu, nhờ chú Tam Đức lưu ý chút. Em mua vải còn nhiều, làm thêm cho Hòa Cốc một cái áo bông nhỏ.

Áo lông vũ không chỉ giữ ấm mà mặc trên người càng thoải mái, không cần quấn đầy quần áo, mùa đông làm cái gì xoay tới xoay lui cũng tiện.

Hoắc Lãng gật đầu: "Được, nhờ chú ấy để dành thêm nhiều chút, em làm thêm một bộ cho em."

"Vâng!"

Đơn Mãn Đường từ kính chiếu hậu nhìn lại, thấy đôi bạn trẻ đang cười ngọt ngào, hắn gãi trán hỏi: “Thiệp cưới đã phát chưa?”

“Hả?” Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, phải một lúc sau mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, mặt nhỏ đỏ lên.

Hoắc Lãng khẽ lắc đầu, cười tủm tỉm trả lời: "Còn chưa, sắp rồi, khi nào gửi thiệp mời không thiếu cậu."

Đơn Mãn Đường tràn đầy vui vẻ: "Vậy được, tôi chờ!"

Hoắc Lãng luôn lấy cảm xúc của Tư Ninh Ninh làm chủ, thấy Tư Ninh Ninh xấu hổ, hắn quay sang nói chuyện với Đơn Mãn Đường để làm dịu bầu không khí:

"Đừng chỉ nhìn vào người khác, chính cậu cũng nên nắm chặt thời gian kiếm đối tượng!"

"Haha, nhất định, nhất định! Tiếp theo nhất định là tôi!"

Đơn Mãn Đường gãi đầu cười khan.

Lúc trước là hắn đi thúc giục Hoắc Lãng, giờ ngược lại Hoắc Lãng đi thúc giục hắn.

Thật đúng là……

Phong thủy thay phiên, trời xanh nào có tha cho ai bao giờ?

Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, Tư Ninh Ninh cong môi nở nụ cười.

Đôi môi Hoắc Lãng gợi lên, dư quang lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của cô gái nhỏ.

Đúng rồi.

Mọi chuyện về cơ bản đã được giải quyết ổn thỏa, chuyện giữa hắn và Tư Ninh Ninh cũng nên đưa vào nghị sự.

Bàn tay Hoắc Lãng chậm rãi di chuyển, nắm chặt tay Tư Ninh Ninh.

Những ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua cửa sổ xe, dừng ở trên người hai người, hai người đồng thời quay đầu lại nhìn nhau mỉm cười.

Sau khi chia tay Đơn Mãn Đường ở cầu dây, hai người tay trong tay về trong đội. Trước khi vào địa phận đội sản xuất thì tách ra. Hoắc Lãng bận rộn làm vài việc vụn vặt. Tư Ninh Ninh đi hướng về nhà Triệu Hoành Binh báo cáo những lời mà Lương Khánh Hồng dặn dò.

Như thường lệ, sau khi nghe Tư Ninh Ninh nói, Triệu Hoành Binh bảo Tư Ninh Ninh viết xuống giấy. Còn có tên hai loại thuốc kia, tác dụng thế nào, dùng thế nào, đương nhiên cũng sẽ viết xuống.

Triệu Hoành Binh cầm hai gói thuốc, cẩn thận vuốt ve, đánh giá nửa ngày mới hỏi: "Cái kia, Tư thanh niên trí thức này, lần trước xây trang trại thỏ, chi phí đội sản xuất chú dùng hết rồi, hai bao thuốc này thiếu cháu trước, chờ cuối năm tính toán sổ sách nhất định trả lại cho cháu!"

Tư Ninh Ninh cười cười xua tay: "Không sao chú, thuốc cháu không mua, là Hoắc Lãng mua, không tốn bao nhiêu tiền, chú xem Hoắc Lãng hỗ trợ đội sản xuất đi."

"Trời ơi cái con bé này! Làm sao mà được." Triệu Hoành Binh lắc đầu: "Công là công, tư là tư, nghề nghiệp tập thể sao mà để hắn xuất tiền túi trợ cấp. Cái này không được, số tiền này, chờ cuối năm sẽ trả lại!"

Tư Ninh Ninh khó mà nói gì nữa, đành gật đầu cười "vâng" một tiếng.

Sau khi nói xong, Tư Ninh Ninh đang tính toán rời đi, Triệu Hoành Binh gọi cô lại.

"Làm sao vậy chú? Còn có chuyện gì?

Triệu Hoành Binh xua tay: "Ha ha, cũng không phải chuyện gì đại sự, chính là chuyện này. Lương viện sĩ đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, hiện tại nghề phụ đang từng bước làm và hoàn thiện dần, chờ công việc tốt lên một chút, cháu lên huyện tìm Lương viện sĩ, nhất định phải nói với chú một tiếng. Không nói cái khác, chúng ta chịu ân huệ của người ta, như thế nào cũng phải báo đáp chút ít, đúng không?"

"Chứ không sau này có việc gì lại ngại làm phiền người ta lắm!"

Tư Ninh Ninh gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Vâng, được ạ!"

Triệu Hoành Binh hài lòng, cũng cười ha hả: "Vậy không còn chuyện khác, Tư thanh niên trí thức, ngày nghỉ hiếm hoi, cháu trở về nghỉ ngơi đi!"

"Vâng chú, cháu đi về trước ạ!"

"Ừ!" Triệu Hoành Binh đưa Tư Ninh Ninh đến cổng: "Đi chậm thôi ha! Tư thanh niên trí thức!"

"Đã biết rồi chú, chú vào nhà đi ạ! Đi có xíu thôi, chú không cần đưa cháu."

"Được, được, được ..."

Ngoài hạt giống cỏ linh lăng mà La Quốc Khánh mang đến, vì bảo đảm thỏ con có ăn, lúc nhàn hạ, Triệu Hoành Binh đã kêu gọi các xã viên trong đội khai hoang trên sườn đồi, thu thập hạt giống rau của các xã viên dư hạt giống để mở rộng gieo trồng.

Trồng ra, ưu tiên cho xã viên ăn trước, rồi sau đó mới đến mấy con heo và đám thỏ.

Vào đông, cuộc sống đội sản xuất cơ bản khôi phục như bình thường, nghề phụ dần dần đi vào quỹ đạo, mà giữa những khoảng thời gian này, căn nhà mới của Hoắc Lãng đã làm xong, trong lòng nhớ rõ hứa hẹn với Tư Ninh Ninh, gạt Tư Ninh Ninh, hắn trộm đi vào huyện khiêng raido cùng máy may trở về.

Hai thứ đó mang vào trong đội, các chị dâu, cô dâu nhỏ còn có các cô gái trẻ tuổi hâm mộ đến không được, một đám nhỏ giọng nghị luận: Trước kia như thế nào không biết điều kiện Hoắc Lãng tốt như vậy chứ?

Nếu là biết sớm ai còn để ý hai đứa nhỏ họ Trần kia?

Sớm gả đến rồi, nào đến lượt Tư Ninh Ninh?

Tư Ninh Ninh nghe những lời nghị luận đó, nhưng cô không để trong lòng.

Trên thế giới này không có cái gì gọi là sớm biết, cho dù có thì như thế nào?

Nếu những cô gái đó có khả năng với Hoắc Lãng, còn có cô sao?

Hơn nữa Hoắc Lãng ngốc sao?

Anh ấy không ngốc.

Không những không ngốc mà càng không phải người tạm chấp nhận.

Giả sử biết một cô gái là vì tiền tài của anh ấy mà đến, không phải thiệt tình đối đãi với anh ấy, Hòa Cốc và Sớm Mầm, anh ấy sẽ lựa chọn sao? Hoặc là nguyện ý cùng cô gái đó sao?

Dĩ nhiên là không.

Cho nên là, quản người ta nói cái gì làm gì đâu.

Miệng mọc trên người người ta, người ta muốn nói cái gì cô còn có thể che lại sao?

Tư Ninh Ninh không có tâm tư suy nghĩ, cô chỉ an tâm bận việc của chính mình, và chờ Hoắc Lãng đến tìm mình, chính anh ấy hứa hẹn ngày tốt cho chuyện hai người.

Bình Luận (0)
Comment