Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 489 - Chương 489: Lương Viện Sĩ Dặn Dò

Chương 489: Lương Viện Sĩ Dặn Dò Chương 489: Lương Viện Sĩ Dặn Dò

Editor: Hye Jin

Việc nuôi thỏ đã đi đúng quỹ đạo, thanh niên trí thức, còn có mấy nhà mà đã mang thỏ về nuôi trước đó đều đã được thông tri là một khi thỏ trong nhà sinh con, 12 ngày sau khi mở mắt, cai sữa, lưu lại đủ định mức, còn lại đưa hết vào đội sản xuất.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Hoành Binh đã tìm được một vài chị dâu nhanh nhẹn trong đội để dọn dẹp chuồng thỏ mỗi ngày, mặc khác lại tìm mấy thanh niên, thiếu nữ, ở chỗ Tư Ninh Ninh học tập kinh nghiệm chăm sóc thỏ như thế nào, vừa ở chỗ trang trại thỏ học tập và quan sát thực tiễn.

Triệu Hoành Binh trước sau cảm thấy người trẻ tuổi thông minh lanh lệ, học hỏi nhanh hơn người già như hắn. Sự phát triển tương lai của đất nước, triển vọng tương lai của đội sản xuất là không thể tách rời khỏi những người trẻ tuổi này.

Cho nên ở phương diện học tập, Triệu Hoành binh chưa bao giờ giấu cho nhà mình mà quan tâm phần nhiều đến việc bồi dưỡng nhân tài.

Đây là tình huống của đội sản xuất ba, còn các đội sản xuất khác thì thế nào?

Theo những gì đã thương lượng trước, La Quốc Khánh sớm lên công xã khắc con dấu trở về, mỗi đội sản xuất là một quyển sổ. Lúc đội sản xuất ba xây dựng trang trại thỏ, mọi người đến hỗ trợ Triệu Hoành Binh hắn đều thấy cả, cho nên theo cách nói của Triệu Hoành Binh, mỗi đội sản xuất đóng một dấu.

Đồng thời, một số mèo con từ đội thứ ba cũng đã được nhận nuôi, có Triệu Hoành Binh dặn dò, mọi người đều khách khí hứa hẹn đối xử tốt với mèo, còn đáp ứng lúc nào cũng có thể đến xem, Triệu Hoành Binh không nói cái gì nữa.

Tất nhiên, ngoài những điều này, La Quốc Khánh còn mang đến một tin tức tốt nữa.

Là hôm trước hắn báo cáo với công xã về chuyện thức ăn cho thỏ giải quyết thế nào. Sau khi chủ nhiệm công xã Lý Đức Khôn thông qua và thương thảo, La Quốc Khánh thành công mang về một túi hạt giống cỏ.

Lý Đức Khôn nói đây là cỏ linh lăng, là cỏ nuôi ngựa ở phương Bắc. Cho ngựa ăn là cỏ khô, thỏ, trâu, bò đều có thể ăn, hơn nữa không kén chọn môi trường sinh trưởng, rất là dễ trồng.

Triệu Hoành Binh mừng rỡ, lần này không sai sử bất cứ ai, hắn cầm túi hạt giống về, tự mình khiêng cái cuốc lên ngọn núi đối diện khai khẩn một ít đất hoang, gieo một phần ba số hạt giống xuống.

Triệu Hoành Binh không có độc chiếm, hắn chia đại khái ra hai nửa, dư lại trả lại cho La Quốc Khánh, nói là để phần lại cho các đội sản xuất khác.

La Quốc Khánh chẳng khuyên nhủ gì, hắn biết tên này tính toán cái gì.

Lại là một bước lấy lui làm tiến.

Nhìn bề ngoài thì chia ra cho các đội sản xuất, để lại cho các đội sản xuất về sau dùng, thực tế thì đánh bàn tính là bọn họ không có thỏ để nuôi, trước tiên có thể trồng trước cỏ linh lăng.

Đợi đến cuối năm, hoặc năm sau khi số lượng thỏ ở đội thứ ba tăng lên thì dùng cỏ đổi thỏ.

La Quốc Khánh thầm lắc đầu, Triệu Hoành Binh ơi là Triệu Hoành Binh đúng là nhân tinh.

Một chút xíu mệt thôi là không chịu ăn rồi, thứ gì hắn đều tính kế hoàn mỹ.

Mà dám nói cái gì đây? Một cán bộ hết lòng mưu cầu cho lợi ích cho xã viên đội mình, tìm đường cho đội sản xuất đi về phía trước, hắn dám nói à?

“Được rồi, đại đội còn có việc, tôi không ngồi lâu nữa, về đây." La Quốc Khánh phất phất tay, đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài: “Ở đây nếu có vấn đề gì hoặc yêu cầu hỗ trợ, đến đại đội tìm tôi thương lượng."

"Ồ! Ha hả, được rồi, lão La, ông đi thong thả ha, không tiễn!"

Vui tươi hớn hở nhìn theo La Quốc Khánh rời đi, Triệu Hoành Binh trở lại phòng chính rót đầy hai cốc nước, sau đó hét vào bếp:

"Liên Mễ à, tôi đi chỗ thanh niên trí thức xem một chút, lát nữa về nha!"

"Về sớm chút ăn cơm, đừng có đi nơi nơi điên khùng!"

"Ây da cái bà này, tôi biết rồi."

Triệu Hoành Binh tháo chiếc mũ trên tường xuống, vốn định đến chỗ thanh niên trí thức để xem Tư Ninh Ninh đang làm cái gì.

Có lẽ là trồng nấm cùng nuôi thỏ đều xuất phát từ chỗ Tư Ninh Ninh. Triệu Hoành Binh cảm thấy Tư Ninh Ninh có bản lĩnh và tài giỏi nên ngoài thời gian lên lớp xóa mù chữ, hắn rất sẵn lòng cho Tư Ninh Ninh đến trang trại thỏ đi tới đi lui. Hắn cảm thấy có chỗ nào chưa ổn, chỉ cần Tư Ninh Ninh xem là có thể thông thấu được ngay.

Bàn tính đánh rất khá, chờ đến nhà thanh niên trí thức. Triệu Hoành Binh kêu Tư Ninh Ninh. Không thấy người, chỉ có Tưởng Nguyệt thò đầu ra khỏi phòng đáp: "Đội trưởng, hôm nay ngày nghỉ, Tư Ninh Ninh đi vào huyện, bảo là đưa đồ cho Lương viện sĩ, sáng sớm đã cùng đồng chí Hoắc Lãng ra cửa, chắc là 3, 4 giờ mới về đó ạ!"

Tưởng Nguyệt hỏi Triệu Hoành Binh: "Tư Ninh Ninh lúc đi không nói cho đội trưởng ạ? Cháu còn tưởng cậu ấy nói với đội trưởng từ sớm chứ."

Triệu Hoành Binh xua tay, chỉ "ồ" vài tiếng: "Không có việc gì, không có việc gì, Lương viện sĩ quan trọng, chỗ này chú chẳng có gì quan trọng, chỉ tùy tiện đi sang nhìn một chút thôi. Tưởng thanh niên trí thức, cháu bận gì thì bận đi ha."

"Vâng!"

Tưởng Nguyệt có điểm không thể hiểu được, cơ mà cô không nghĩ sâu xa, nói chuyện xong thì trở về phòng đọc sách.

Tư Ninh Ninh, người được Triệu Hoành Binh tìm lúc này đang làm cái gì đâu?

Thật ra, Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đang trên đường trở về rồi.

Lần trước đưa mèo con cho viện sĩ rồi, cũng đã trôi qua một thời gian, lần này cuối tuần tranh thủ lớp xóa mù chữ được nghỉ. Tư Ninh Ninh kêu gào với Hoắc Lãng muốn đi vào huyện, đi đưa ít thức ăn mèo cho Lương viện sĩ, thuận tiện chuyện đội sản xuất nuôi thỏ, Tư Ninh Ninh muốn lộ ra một chút.

Lương Khánh Hồng nghe nói đội sản xuất của Tư Ninh Ninh sẽ nuôi một số lượng lớn thỏ, cô im lặng một lúc, lựa lời mới uyển chuyển đề điểm một số tình huống, chẳng hạn như một con thỏ bị bệnh là cả một đám sẽ bị lây lan nhanh chóng, cần thiết phải điều trị vân vân.

Để tránh bị bệnh và cải thiện thể chất của thỏ trong quá trình sinh sản, Lương Khánh Hồng bảo Tư Ninh Ninh cần nhắc nhở Triệu Hoành Binh có vài loại động vật cái, gia súc có mang cần sử dụng thuốc, đội sản xuất cần phải phòng trước, để dùng trong trường hợp khẩn cấp.

Tư Ninh Ninh ghi nhớ điều này, trước khi từ trong huyện trở về, cô và Hoắc Lãng đã đi loanh quanh trong huyện một hồi, mang về hai túi lớn thuốc mà Lương Khánh Hồng nói.

Khi mà gặp tình huống đó thì hòa thuốc vào trong nước đút cho thỏ. Một loại khác có tính chất tương tự như người uống canxi, ngày thường hòa vào đồ ăn cho thỏ ăn.

Đương nhiên, ngoài hai loại thuốc này, Lương Khánh Hồng còn chia sẻ một số kiến thức khác về thỏ, chẳng hạn như nuôi thỏ ở nông thôn rất tiện lợi, cỏ lúa mì, cọng rau già, con thỏ không kén ăn, những thứ này đều có thể ăn được.

Còn lõi ngô này đó cũng có để lưu trữ lại, thả vào cho thỏ mài răng, dự phòng răng mọc dài, gây ra bệnh hoặc là đánh nhau với đồng loại.

Tư Ninh Ninh ghi tạc trong lòng, tính toán trở về nói với Triệu Hoành binh.

Bình Luận (0)
Comment