Editor: Hye Jin
Triệu Hoành Binh khẽ thở dài, nói với La Quốc Khánh những lo lắng của mình: “Kỳ thật tôi cũng không muốn làm phiền phức như vậy, nhưng rất nhiều việc liên quan đến nhân mạch bên ngoài, cần người ta chỉ điểm thêm nhiều. Như vậy đó, cho nên làm việc không nên làm phật ý người ta, ông nói đúng không?"
La Quốc Khánh "ồ" lên một cái: "Ông có nhân mạch bên ngoài à? Sao tôi không biết?"
"Xuy ... Nơi nào là tôi có đâu."
Triệu Hoành Binh lắc đầu: "Là Tư thanh niên trí thức của đội tôi đấy. Lũ chuột năm ngoái quậy kho lúa đội tôi tưng bừng, lúc ấy là ủy thác con bé đi huyện tìm vị viện sĩ thú y kia hỗ trợ."
"Lúc ban đầu, tôi chỉ cầu may thôi, không nghĩ sẽ mượn được. Cũng từ lần đó Tư thanh niên trí thức được vị viện sĩ kia ưu ái, trồng nấm là dựa vào cô ấy chỉ điểm Tư thanh niên trí thức, lúc này muốn chăn nuôi thỏ thì tám phần cũng có công lao của vị kia."
"Có chuyện này à? Sao ông không nói sớm? Lúc trước tôi trách oan ông rồi."
“Thôi nào, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi mà còn nói lời này.” Triệu Hoành Binh nhếch miệng liếc La Quốc Khánh, có chút không chịu được La Quốc Khánh như vậy: “Mà phải nói, về sau ông phải nhìn kỹ chút! Người khác không sợ, tôi chỉ sợ Hồ Bảo Bình kia đấy, sợ hắn nói một đằng làm một nẻo."
“Yên tâm đi!”
"Vậy tôi đi trở về, ở trong đội chờ tin tức của ông ha?"
"Được, đi thôi! Tôi cũng đi lên công xã một chuyến!"
Hai người bạn vẫy tay tạm biệt nhau, từng người bận rộn chính sự.
Triệu Hoành Binh trở lại đội sản xuất, còn La Quốc Khánh thì đến công xã, hắn đến công xã không chỉ tìm cán bộ công xã đưa chuyện này trên con đường chính thức còn có suy tính sự tình khác.
Ví dụ, đội thứ ba hiện đang bắt đầu nuôi thỏ, tương lai cả đại đội cùng làm nghề phụ này, đồ ăn cho thỏ là vấn đề.
Cỏ khô hoặc thức ăn chăn nuôi, mùa đông chỉ dựa vào cỏ khô mà nói, không thể đủ được, phải có biện pháp khác mới được.
La Quốc Khánh vừa đi vừa suy nghĩ, vừa tự mình lải nhải dọc đường đi.
Thời gian trôi qua, hai ngày trôi qua thật nhanh, dưới sự chỉ đạo của La Quốc Khánh, vào ngày thứ hai sau cuộc họp, ba đội sản xuất khác lần lượt tổ chức nhân viên đến đội thứ ba, tất cả đều đến hỗ trợ.
Đốn củi, chặt củi, hiệu quả công tác không phải tăng lên nhỏ tí tẹo, đủ để làm Triệu Hoành Binh vui đến không chịu được, trong tối ngoài sáng mà khen Tư Ninh Ninh khen rồi lại khen, khen con bé cho cái ý kiến quá hay, làm mấy đội sản xuất khác xuất lực sang đây, đây là con đường tắt để dùng sức mạnh của tập thể.
Và tất nhiên, có người vui và có người buồn.
Ba tráng niên lại đây hỗ trợ, còn tự mang đồ ăn, không được tính công điểm, không chiếm một phân tiện nghi của đội sản xuất ba, nhưng lo lắng đội sản xuất ba mấy người được công điểm, thời khắc quan trọng kéo dài công việc nhóm.
Mà những người đội sản xuất ba thì sợ so không được với người ngoài, cũng sợ bị người ngoài cướp đi, sau này lỡ có chuyện tốt đội trưởng không mang theo bọn họ, nhất thời cả một đám ra sức mà làm.
Mà lúc đội sản xuất vội đến khí thế ngất trời, Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng cùng nhau xử lý lông vịt cùng da thỏ đã ra kết quả.
Xử lý da thỏ, Hoắc Lãng mặc dù sử dụng phương pháp truyền thông dân gian, thành quả ra không tệ. Tư Ninh Ninh cảm thấy phí tổn tính toán cùng với tình huống trước mắt mà nói có thể tiếp tục sử dụng.
Còn về phần lông vịt, lần trước Tư Ninh Ninh vớt lên khỏi mặt nước, vẫn cảm thấy có mùi tanh đặc trưng của vịt, sau khi phơi khô, mùi tanh đã biến mất.
Xong rồi cô vẫn không yên tâm kiểm tra lại, lấy một phần vịt khô xuống ngâm nước, quả nhiên vẫn còn mùi tanh nhàn nhạt.
Tư Ninh Ninh lấy vôi bột ra ngâm thêm hai lần thì cái mùi tanh đặc trưng đó mới dần dần biến mất.
Tư Ninh Ninh từ thí nghiệm rút ra được kết luận. Chính là quá trình xử lý lông vịt không hoàn toàn loại bỏ chất trơn trong da vịt.
Thế nên lông vịt mang hơi ẩm ướt, lâu dần dùng may quần áo sẽ phát sinh phản ứng, nảy sinh vi khuẩn, phát sinh mùi lạ.
Sau nhiều lần tổng kết và tính toán, trước mắt không có phương thức khử mùi tanh nào tốt cả, ngâm lông vịt vào trong nước vôi tỉ lệ tốt nhất là 3:1.
Lấy cái chậu gỗ lớn để giặt quần áo, một cái chậu gỗ lớn cần dùng ít nhất 8 phần vôi, như vậy mới đạt được hiệu quả khử mùi, diệt khuẩn tốt nhất.
Bột vôi sống khi tiếp xúc với nước sẽ sinh nhiệt, khi vôi bột đạt đến một lượng nhất định thì không thể trực tiếp dùng tay khuấy nước, hoặc là sử dụng công cụ khác để rửa sạch lông vịt, hoặc là đổ ra cái chậu khác thay nước nhiều lần rồi mới dùng tay không chà xát với nước nhiều lần.
Tư Ninh Ninh vừa cân nhắc vừa ghi nhớ để cải tiến, thẳng đến khi làm lại thí nghiệm hai lần, xác định hoàn toàn suy nghĩ mới đưa phương án giao cho Triệu Hoành Binh.
Lúc đó trang trại thỏ đã xây dựng hơn phân nửa, với tổng diện tích khoảng 140 mét vuông đến 150 mét vuông. Tường là gạch mộc mà quê nhà thường thấy, vì tiết kiệm chi phí, nóc nhà dùng cỏ tranh lợp.
Sau khi thêm xà nhà, dựng mạch chính của mái nhà, sau đó lợp cỏ tranh lên trước, lại đắp thêm một lớp bùn đỏ, cuối cùng trải một lớp rơm nữa lên trên.
Mặc dù toàn bộ không được như gạch ngói nhưng có thể đạt được hiệu quả đông ấm hạ lạnh.
Phần lớn chi phí để dựng nóc nhà được tiết kiệm. Còn về phương diện cửa sổ, suy xét đến sự rộng rãi cùng an toàn, Triệu Hoành Binh một phân tiền không keo kiệt, không chỉ lắp kính mà còn tiêu một khoản tiền không nhỏ từ xưởng sắt thép vận chuyển về một đám, làm một vòng bảo hộ trên cửa sổ.
Những khoản chi phí này một phần từ chi phí công của đội sản xuất năm rồi, một phần là Triệu Hoành Binh tự chi trả, còn một bộ phận là Triệu Hoành Binh mượn từ đại đội.
Triệu Hoành Binh quyết tâm, một hai phải làm nên tên tuổi.
Trong thời gian này, Trần Liên Mễ đã nhiều lần cãi vã với chồng vì vấn đề này, cuối cùng vẫn không thể khuyên nhủ được.
Cho dù không tán đồng không có biện pháp, mượn cũng đã mượn rồi, tiêu cũng đã tiêu rồi, tranh cãi làm gì? Trần Liên Mễ chỉ có thể kìm nén ngọn lửa trong bụng, trong lòng cầu trời khấn phật phù hộ chuyện này thành công, còn lại thì cứ vùi đầu làm việc.
Vấn đề chỗ trang trại đã được giải quyết, và bước tiếp theo là chuồng thỏ, ngoại trừ nhân lực được điều động từ các đội sản xuất khác thì Triệu Hoành binh về cơ bản đã huy động tất cả các lao động trẻ và khỏe của đội sản xuất ba, đốn củi mài nhẵn làm chuồng thỏ, ...
Đợt bận rộn này vất vả nhất không phải là tráng niên lao động kia mà là người già, phụ nữ và trẻ em. Bởi vì xuống đất làm việc trong đội sản xuất cơ bản là đè nặng trên người bọn họ.
Sau gần hai tháng bận rộn làm việc, trang trại thỏ hoàn thành, hơn mười dãy kệ được xếp vào trước, sau đó là lồng thỏ, một kệ chia làm ba tầng, dài hai mét, một tầng đựng được đâu đó 12 cái lồng thỏ.
Mười mấy cái kệ thì tổng hơn trăm chuồng thỏ, trước mắt thỏ con chỉ có 30 thôi, phần lớn lồng đề để trống.