Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 487 - Chương 487: Cho Mượn Mèo

Chương 487: Cho Mượn Mèo Chương 487: Cho Mượn Mèo

Editor: Hye Jin

La Quốc Khánh liếc nhìn hai người đàn ông chuẩn bị cãi nhau lên, ngón tay điểm điểm lên mặt bàn lạnh tanh: "Hai người một đống tuổi rồi, có muốn đem hai người đưa ra cái sân trống đánh nhau một trận không?"

Triệu Hoành Binh nhìn Hồ đội trưởng một cái, nói với La Quốc Khánh: "Đại đội trưởng biết rõ ràng, mỗi khi đội chúng tôi muốn làm gì tôi đều thông báo cho mọi người. Tôi nói ra là muốn lôi kéo mọi người cùng làm, chứ không phải khoe khoang."

La Quốc Khánh gật đầu, Chu đội trưởng và Dư đội trưởng đều không tán đồng nhìn Hồ đội trưởng, bất mãn quát lớn: "Lão Hồ à, ông làm cái gì vậy? Đang noi chính sự mà chơi tính tình gì chứ? Có muốn ăn no bụng không? Con cái xã viên sinh ra nuôi không nổi, về sau trong đội ai làm việc đây?"

Hồ đội trưởng cúi đầu không nói nữa.

Không biết là đố kỵ hay ghen ghét, chuyện này tạm thời tạm dừng ở đây.

La Quốc Khánh đi thẳng vào vấn đề, nói với mọi người những gì Tư Ninh Ninh đã nói với Triệu Hoành Binh, cuối cùng dò hỏi ý kiến của mọi người:

"Tôi thấy đề xuất này hợp lý và giúp ích cho việc phát triển nghề phụ các đội sản xuất, các người thấy thế nào?"

Các đội trưởng anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, đều không nói lời nào, La Quốc Khánh vỗ bàn, đập một cái thật mạnh: "Có ý kiến hay ý tưởng gì, ở chỗ này nhấc tay lên nói, đừng có mà bây giờ tôi không ý kiến quay đầu bắt tay vào thực hiện thì cái này không hài lòng cái kia không hài lòng, ảnh hưởng đến tính tích cực cùng đoàn kết của các đồng chí khác."

Hồ đội trưởng nhấc tay trước, ánh mắt lại lướt qua La Quốc Khánh, nhìn về hướng Triệu Hoành Binh: "Không phải là nói chuyện tốt mọi người cùng nhau làm sao? Như thế nào còn làm cái gì mà chế độ khen thưởng, rồi dựa vào cái đó người học trước người học sau?"

Triệu Hoành Binh trong lòng nghĩ đến những lời nói của Tư Ninh Ninh nói, tuy có chút không vui, vẫn cố nén tính khí hung bạo, bình tĩnh giải thích:

“Đề xuất này thực ra là để giải quyết một số tình huống như cần truyền đạt kỹ thuật. Nhân lực thì ít, đương nhiên sẽ ưu tiên lựa chọn những đồng chí ưu tú đi huấn luyện trước, sau đó mới từ từ truyền đạt xuống cho toàn bộ mọi người, đảm bảo các đồng chí đều được học."

Nói trắng ra là làm tốt thì được ưu tiên, cái gì cũng có khả năng.

Biểu hiện kém thì thôi, chẳng những không được ưu tiên, mà biểu hiện quá kém, đi đâu cũng như con nhím thì đến lúc đó đừng có trách người khác không vui vẻ mang theo các người cùng làm.

Triệu Hoành Binh trong lòng hừ lạnh một tiếng, âm thầm bổ sung: Hắn cảm thấy Hồ đội trưởng này rất giống con nhím, rõ ràng mới tiền nhiệm không bao lâu, mỗi ngày xem không vừa mắt cái này, không phục cái kia, chẳng biết ai mắt mù chọn hắn làm đội trưởng đội sản xuất nữa.

"Ách xìiiiiiiiiiiiiiiiiii ——"

La Quốc Khánh hắt hơi thật to, hắn xoa mũi, gõ bàn nói: "Xã viên làm việc càng chăm chỉ thì càng nhận được nhiều phần thưởng hơn, đội sản xuất biểu hiện càng tốt thì cơ hội càng nhiều, tôi cảm thấy đề nghị này là hợp lý, cũng vô cùng công bằng!"

Trong phòng chính trầm mặc một lát, cuối cùng Chu đội trưởng cùng Dư đội trưởng dẫn đầu bày tỏ quan điểm: "Tôi không có ý kiến."

"Tôi cũng không có ý kiến, đại đội trưởng an bài thế nào thì chúng tôi liền làm như vậy!"

Có một câu nói như thế nào đấy nhỉ?

Không thông minh thì đừng có quấy rối, chờ chép bài thôi, không tốt sao?

La Quốc Khánh hài lòng gật đầu, sau đó lại nhìn Hồ đội trưởng: "Bảo Bình này, ông thì sao? Ông có ý kiến gì?"

“…” Đội trưởng Hồ nhìn cái bàn đối diện, cuối cùng lắc đầu: "Đại đội trưởng, Chu đội trưởng cùng Dư đội trưởng đều cảm thấy không có vấn đề thì tôi cũng cảm thấy không có vấn đề, về sau toàn bộ nghe an bài của ông, ông nói như thế nào thì tôi sẽ làm như thế ấy."

"Vậy được rồi, nếu như mọi người không có ý kiến gì, chúng ta liền thương lượng chuyện này xem làm như thế nào."

"Được!"

Mấy đội trưởng đồng thanh lên tiếng.

Không khí căng thẳng vừa rồi cuối cùng cũng được giải tỏa, mấy người ngồi xuống, tâm bình khí hòa trao đổi đối sách.

Có chuyện trồng nấm đi trước, đội sản xuất ba bây giờ muốn làm cái gì, các đội sản xuất khác đều muốn cắm một chân, chính là bởi vì chế độ khen thưởng thế nào còn chưa có chính thức bắt đầu, trong khoảng thời gian ngắn khó mà chọn ai đi học trước.

Ba đội trưởng đội sản xuất lại định đánh nhau đến nơi, cuối cùng La Quốc Khánh dằn lại:

"Nuôi thỏ còn chưa chính thức triển khai, chuồng thỏ cũng chưa xây dựng, ngày mùa trồng trọt bận rộn đã qua, khoảng thời gian này công việc cũng không nhiều lắm, các đội có thể rút ra ít nhân lực đến đội sản xuất ba giúp đỡ một chút không?"

"Các kỹ thuật viên đều ở đội thứ ba. Chỉ khi đội thứ ba đi đúng hướng trước, các người mới có chỗ tổng kết kinh nghiệm. Còn lúc đó, tôi sẽ đi công xã một chuyến, khắc cái con dấu trở về, về sau cứ theo phép công mà xử lý. Nên làm thế nào thì làm như thế ấy. Nói trước, la lối khóc lóc chơi xấu là vô dụng nha!”

Nói đến "la lối khóc lóc chơi xấu", La Quốc Khánh liếc mắt nhìn Triệu Hoành Binh."

"Trước tiên cứ theo kế hoạch mà làm, sau này nếu phát hiện có vấn đề, thì chúng ta giải quyết vấn đề! Không được lung lay, cũng không nên có bất kỳ ý nghĩ quanh co nào. Danh dự của cá nhân không phải là vinh dự, mà danh dự của tập thể mới là vinh dự! Điểm này mọi người phải học hỏi từ đồng chí Triệu Hoành Binh."

Đại khái ý thức được mấy cọc chuyện mà Triệu Hoành Binh làm, ông ấy nỗ lực không ít. Ba đội trưởng còn lại lần lượt đứng dậy, cười cười kính lễ.

Triệu Hoành Binh còn đang căng thẳng với Hồ đội trưởng đâu, bị cái cúi chào này làm cho quá ngượng ngùng.

Vỗ vỗ cái ót, Triệu Hoành Binh khô khan, lúng ta lúng túng nói:

"Tôi, đều là một đại đội, mọi người cùng nhau nỗ lực. Còn có, đại đội trưởng à!"

Hắn chuyển ánh mắt về phía La Quốc Khánh: "Cái quyển đóng dấu khen thưởng gì đó, ông làm nhanh lên, mấy ngày này không phải đội sản xuất hai muốn sang học lại phương pháp trồng nầm, rồi còn muốn mượn mèo sao?"

"Đội chúng tôi mới sinh được mấy con mèo con, chuẩn bị cai sữa rồi, các người muốn mượn thì nhanh lên. Cơ mà tôi nói trước đấy nhé! Mèo là thành viên đội sản xuất chúng tôi, mang đi rồi phải đối đãi cẩn thận, cái này về sau cũng sẽ được đánh dấu là một hạng mục khen thưởng."

"Cái gì? Đội của ông còn có mèo sao? Mèo là kho báu của kho lúa đấy. Lũ chuột đã thành tinh cả rồi, đội chúng tôi bẫy chuột nó chẳng thèm ăn, sầu muốn chết. Triệu đội trưởng, đội các người có mấy con mèo? Tôi mượn, đội tôi muốn mượn."

"Đội sản xuất bốn cũng muốn mượn!"

Hồ đội trưởng khó có được phấn khởi lên.

Sau nửa giờ ồn ào, La Quốc Khánh đuổi đi ba vị đội trưởng khác đi.

Khi trong phòng chính chỉ còn lại hắn và Triệu Hoành Binh, hắn cười với Triệu Hoành Binh: “Hiện tại ông đã hài lòng chưa hả?”

“Ồ, liền như vậy đi." Triệu Hoành Binh vỗ vỗ vạt áo đã vá mấy lần trước ngực: "Haizz, hy vọng biện pháp này thật sự có hiệu quả."

Bình Luận (0)
Comment