Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 496 - Chương 496: Tình Cảm Của Hai Người Đã Thực Sự Đi Đến Hồi Kết Ngay Tại Đây Sao?

Chương 496: Tình Cảm Của Hai Người Đã Thực Sự Đi Đến Hồi Kết Ngay Tại Đây Sao? Chương 496: Tình Cảm Của Hai Người Đã Thực Sự Đi Đến Hồi Kết Ngay Tại Đây Sao?

Editor: Hye Jin

Hoắc Lãng không hề ngừng lại, Tư Ninh Ninh nằm trên mặt đất, cả bàn tay cả người cảm nhận được sự lạnh lẽo của tuyết mùa đông, trơ mắt nhìn Hoắc Lãng mở cửa xe, nhét Sớm Mầm Hòa Cốc vào trong xe, cả hành lý cũng cho lên xe, cuối cùng cả chính anh ấy cũng đã ngồi vào trong xe.

Tư Ninh Ninh không nhịn được nữa, nằm rạp xuống đất khóc rống lên.

Cô cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng cây cầu cáp đã yên tĩnh lại đung đưa trong gió hú, một đôi ủng quân đội dừng lại ở trước mặt cô.

Cô giật mình chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Hoắc Lãng đang cúi đầu nhìn mình chằm chằm.

Một khắc đó, Tư Ninh Ninh cảm thấy bản thân chật vật.

Vô cùng chật vật.

Ở trước mặt Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh vẫn luôn là cô gái được nuông chiều, cùng với tâm lý hiếu thắng từ tận xương cốt, cô ngửa đầu rơi lệ, hung dữ chất vấn:

"Không phải đã đi rồi sao? Còn trở về làm cái gì?"

Hoắc Lãng chỉ nhìn chằm chằm, cái gì cũng không nói.

Banh được một lúc, người sợ hãi chính là Tư Ninh Ninh, sợ mọi thứ trước mắt đều là ảo giác, sợ mình vĩnh viễn không thể đuổi theo được Hoắc Lãng nữa.

Tư Ninh Ninh nhận thua: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Hoắc Lãng, chúng ta có thể nói rõ ràng sao?"

"Không có chuyện gì không giải quyết được, hết thảy em đều có thể hiểu được. Chúng ta đều là người lớn, đều là người lớn, loại hành vi ra đi không lời từ biệt này, rất trẻ con ..."

“Có việc gì chúng ta nói rõ ràng với nhau, được chứ?"

Hoắc Lãng lặng lẽ khom người xuống, kéo Tư Ninh Ninh từ dưới đất lên.

Đối mặt với lời nói của Tư Ninh Ninh, hắn không có phản ứng gì.

“Hoắc Lãng……”

Tư Ninh Ninh quyến luyến kéo lấy Hoắc Lãng ống tay áo, thấp giọng gọi tên Hoắc Lãng: "Em có phải quá sốt ruột, là dọa đến anh sao?"

"Em làm anh chán ghét sao?"

"Em có phải quá kém cỏi, Hoắc Lãng ... Em không sao, em thật sự không sao, không kết hôn cũng không sao, cứ như vậy cũng tốt, nhưng là xin anh đừng như vậy được không? Hoắc Lãng."

Tư Ninh Ninh hèn mọn từ trong xương cốt.

Cô lý trí, nguyên nhân vì cô lý trí, cho nên cô hiểu rõ, cô thiếu cái gì, cô yêu cầu cái gì.

Cô thiếu tình yêu, cô cần một người yêu thương, che chở.

Giờ khắc này không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ Hoắc Lãng, cho nên mặc kệ là từ lý trí hay là con tim, cô cảm nhận được sự vô lực trước nay chưa từng có.

Cô sẽ không trách Hoắc Lãng.

Bởi vì cô tự mình hiểu lấy, luôn luôn tuyệt đối, là nguyên nhân từ bản thân cô.

Cô không đủ tốt, không đủ hoàn mỹ, không giữ được người mình thương, người thương mình.

Hoắc Lãng đừng từ trên cao nhìn xuống Tư Ninh Ninh.

Hắn quay đầu lại chỉ muốn Tư Ninh Ninh quay lại.

Chính mắt nhìn thấy Tư Ninh Ninh lúc này, quả quyết trong đầu ngay thời điểm này không thể nói ra lời.

Đáy mắt Tư Ninh Ninh rõ ràng là có vết bầm tím, không chỉ có đôi mắt đỏ ngầu mà mí mắt trên cũng sưng tấy, nhìn rất rõ ràng, là nghỉ ngơi không tốt, còn khóc, còn cả gió lạnh quát vào mặt.

Trên người em ấy còn lấm lem bùn đất cùng tuyết trắng. Đúng vậy, khoảng thời gian này không chỉ là sự dày vò đối với hắn, đối với em ấy, cũng là sự dày vò.

Cô gái hắn yêu thương, nâng niu trên lòng bàn tay, Hoắc Lãng không nhìn nổi em ấy rơi lệ, cho nên hắn mềm lòng.

Đưa tay vuốt ve khuôn mặt hốc hác của Tư Ninh Ninh, ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên mắt Tư Ninh Ninh, giọng nói khàn khàn buồn bã chưa từng thấy :

"Em rất tốt."

"Rất ưu tú!"

"Là anh... Là vấn đề của anh."

“Đừng khóc, đừng khóc, Tư Ninh Ninh.”

"Em còn trẻ, tương lai còn vô số khả năng."

"Con đường phía trước còn dài, em một cô thông minh xinh đẹp, em nên nhìn về phía trước, chứ không phải nhìn anh, anh đã già rồi."

Hoắc Lãng nhẹ giọng trấn an Tư Ninh Ninh, kỳ thực không hề có ý nghĩa thực tế nào.

Nhưng Tư Ninh Ninh thông minh như thế?

Thấy Hoắc Lãng nói nhiều, mà một câu không nói vào trọng điểm, trong nháy mắt cô liên tưởng đến một chuyện.

"Anh có phải có đang chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt đúng không?"

"Là nhiệm vụ không thể nói ra được, đúng hay không?"

Nước mắt rơi lã chã, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, chạy về lịch sử niên đại này, những nơi nào có chiến tranh.

"Miên? Hay là Ấn Độ?"

"Anh không cần nói rõ ràng với em, chỉ cần lộ ra một chút ... Em đã nói, em sẽ không trở thành chướng ngại vật của anh. Em có thể lý giải, có thể ủng hộ cũng có thể nguyện ý chờ anh trở về."

Hoắc Lãng cảm thấy kinh ngạc trước sự thông minh của Tư Ninh Ninh, hắn khẽ thở dài: "Em thực thông minh."

"Nhưng là em đừng đợi tôi."

Hắn đẩy nhẹ Tư Ninh Ninh sang một bên, Tư Ninh Ninh không có phòng bị, bị đẩy lùi về sau mấy bước.

Hoắc Lãng bước ngược về phía sau hai bước, kiên quyết nói:

"Tư Ninh Ninh, em đứng ở đó, đừng đi qua đây!"

"Em an tĩnh nghe tôi nói mấy câu."

"Chìa khóa nhà mới, tôi gửi cho chú Hoành Binh, em trở về tìm chú cầm chìa khóa. Đó là ... là của hồi môn tôi để lại cho em."

"Tôi sẽ đưa Sớm Mầm Hòa Cốc đến Bắc Kinh. Trước khi rời Bắc Kinh, tôi sẽ viết thư cho em địa chỉ, chờ tương lai em có cơ hội về thành, lúc nào cũng có thể gặp hai đứa nhỏ."

"Em nghe thấy không? Em là người thông minh, sẽ hiểu ý tôi."

"Chăm sóc tốt cho bản thân ... Đừng khóc, vì tôi ... không đáng!"

Hoắc Lãng chậm rãi xoay người lại, những lời cuối cùng gần như thì thầm, theo gió truyền vào tai Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh hai mắt đẫm lệ, nếu không biết tình huống, cô có thể vô cớ gây sự, thậm chí còn cầu xin Hoắc Lãng ở lại.

Chính là hiện tại, cô biết Hoắc Lãng gánh trên vai một sứ mệnh, lý trí của cô cùng những lời cô từng hứa như nhảy loạn trong đầu, không ngừng nhắc nhở cô.

Không thể.

Anh ấy là quân nhân……

Có kiên trì của mình, có lý tưởng, có sứ mệnh!

Anh ấy không thể từ bỏ mọi thứ, từ bỏ bản ngã, cô không thể vì bản thân mình làm phá vỡ lý tưởng, chí nguyện của anh ấy.

Như vậy, quá ích kỷ.

Nhưng mà, nhìn bóng người mình thương dần dần khuất khỏi tầm mắt, lần này đi, sinh tử khó lường, về sau còn có cơ hội gặp lại hay không cũng không biết, trái tim cô đau đến thắt lại.

Đây là chí công vô tư sao?

Đây là bác ái sao?

Không.

Tư Ninh Ninh vô pháp để ý đến cảm thụ của người khác, cô không thể không bận tâm đến cảm thụ của Hoắc Lãng.

Một mình đứng trên cầu dây, nhìn Hoắc Lãng biến mất trong gió đông, cho dù nội tâm thống khổ, bất kham, không thể tiếp thu, không thể chịu đựng, vậy mà không thể ngăn cản một câu.

Tình cảm của hai người đã thực sự đi đến hồi kết ngay tại đây sao?

Nếu như vậy, thực sự làm lòng người tiếc hận, thống khổ.

Đơn Mãn Đường ngồi trong xe, dưới tiếng khóc thút thít của hai đứa nhỏ, hắn bình tĩnh quan sát tình hình của hai người, cho đến khi cửa xe mở ra, Hoắc Lãng bước vào.

“Đồng chí Hoắc Lãng ……”

Đơn Mãn Đường lúng ta lúng túng, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Hoắc Lãng trầm mặc một hồi, nặng nề nói: "Đi thôi."

"Anh định cứ như vậy rời đi sao?" Đơn Mãn Đường do dự: "Không ấy, anh đưa Tư thanh niên trí thức trở về đi ... Tuyết rơi dày, cô ấy một cô gái, luôn là không ..."

“Đi!”

Hoắc Lãng đanh giọng hạ lệnh, Đơn Mãn Đường lập tức không nói nữa, lại nhìn Tư Ninh Ninh trên cầu tre, xoay vô lăng chậm rãi quay đầu xe.

Bình Luận (0)
Comment