Editor: Hye Jin
Hòa Cốc nhận ra ý đồ của bọn họ, tiếng khóc càng lớn hơn nữa, không chỉ khóc, thằng bé ghé sát vào cửa sổ xe nhìn Tư Ninh Ninh.
"Em không cần anh, anh không phải là anh cả của em, em muốn Tư Ninh Ninh, hu hu hu ... Tư Ninh Ninh ơi!"
Nhưng cho dù Hòa Cốc ồn ào đến đâu, Hoắc Lãng cũng chọn cách phớt lờ.
Tâm tình hắn không tốt, khó chịu rất nhiều, càng nhiều hơn là thống khổ. Hòa Cóc càng ngày càng nghiêm trọng, gào thét như xé cổ họng, Hoắc Lãng rốt cục nhịn không được nữa.
Nắm lấy cổ áo của Hòa Cốc, kéo sát lại, đôi mắt đỏ hoe thống khổ, nhẫn nhịn cảnh cáo:
"Đúng vậy, anh không phải anh cả của em."
"Em bây giờ lông tóc còn chưa mọc đủ, nhất định phải nghe lời."
"Muốn tìm Tư Ninh Ninh phải không? Mau chóng trưởng thành đi tìm!"
Tuyết rơi ngoài cửa kính xe càng dày, lòng Hoắc Lãng càng trĩu nặng.
Trong lòng lo lắng nhiều, vẫn có không biểu lộ ra bên ngoài ...
Sốt ruột quay đầu, bầu trời xám xịt sương mù, tuyết rơi từ cửa kính xe tựa như rơi vào giữa lông mày của hắn.
Nhíu mày, mặc dù mặt mày trầm ổn thoáng chút buồn thôi nhưng người đối diện cảm thấy được sự sầu lo không yên.
Là tâm hắn, không ở nơi này.
Xe lắc lư đi đến huyện, Hoắc Lãng nhờ Đơn Mãn Đường giúp xách hành lý, hắn dẫn Sớm Mầm và Hòa Cốc lên phòng làm việc lầu bốn.
Cho dù đến tỉnh H, tiếp quản nuôi nấng hai anh em Trần gia nhiều năm như vậy, Hoắc Lãng rất ít mang hai đứa nhỏ đến đơn vị công tác.
Đây là lần đầu tiên nên mọi người trong tòa nhà nhìn thấy Sớm Mầm và Hòa Cốc, đa phần là dừng lại đánh giá. Thỉnh thoảng gặp một vài nữ đồng chí còn sẽ nghiêng người nói chuyện với nhau vài câu, như là Hoắc lãng nuôi hai đứa nhỏ tốt quá, trắng trẻo mập mạp vân vân.
Hoắc Lãng không có thời gian khách sáo, lạnh băng đi lên lầu 4.
Hôm nay là ngày khởi hành, Lâm Ủy Viên, Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc ba người đang đợi ở tầng bốn.
Cửa phòng làm việc vừa bị đẩy ra, ánh mắt của ba người trong phòng lập tức đứng lên, đi ra phía cửa vài bước:
“Đây là……”
Lâm Ủy Viên do dự muốn nói lại thôi, Lưu Lập Quốc tiếp tục lên tiếng:
"Em trai và em gái của Trần Công?"
Hoắc Lãng thần sắc lạnh lùng, môi mỏng hơi mím, trầm mặc coi như là cam chịu.
Sớm Mầm tính tình thẹn thùng, từ sáng sớm đã ôm lấy cánh tay Hoắc Lãng, lo lắng co rúm sau lưng Hoắc Lãng.
Hòa Cốc không sợ người, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng nó đối với ba người trước mặt sinh ra địch ý.
Trên đường cùng Hoắc Lãng cãi nhau, giờ khắc này, nó cùng Hoắc Lãng đã không còn thân thiết, khi Sớm Mầm co rút ở sau lưng Hoắc Lãng, nó mím môi, trừng mắt bài xích ba người kia rõ ràng.
Thời thế không tốt, có thể nuôi lớn trắng trẻo mập mạp hai đứa nhỏ là chuyện rất khó. Trẻ con mập mạp trắng trẻo vốn đáng yêu. Lưu Lập Quốc nhìn thấy hai anh em này vô cùng hiếm lạ, hắn không tiện đụng vào cô gái nhỏ, cho nên nghĩ đến sờ đầu Hòa Cốc, nhưng lại bị Hòa Cốc nghiêng người tránh đi.
Hòa Cốc nhe răng ra như còn gấu hộ lãnh thổ, chán ghét nhìn Lưu Lập Quốc:
"Đừng đụng vào tôi! Các ngươi đều là ác nhân! Tôi hận các người!
Lưu Lập Quốc hai tay như nhũn ra, nụ cười trên mặt đơ ra.
Hắn nghiêng đầu nhìn Hoắc Lãng, vốn là hy vọng Hoắc Lãng có thể giúp hắn giải thích vài câu, không nghĩ tới chỉ thấy Hoắc Lãng đứng thẳng ở nơi đó, hai mắt dại đi.
Lưu Lập Quốc rút tay lại, xấu hổ đương nhiên là xấu hổ, mà dù sao hắn là người trưởng thành, đương nhiên không có đi trách móc một đứa nhỏ.
"Anh không phải người xấu, anh là chiến hữu của anh trai em." Khuôn mặt đầy sẹo của Lưu Lập Quốc run lên, cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình để biểu hiện hiền lành nhất có thể: "Anh là người tốt ..."
Hòa Cốc tàn nhẫn như con sói con, người mà nó tán thành, cho dù là ác nhân thì cũng là tốt.
Mà một khi sinh ra ác cảm thì có dù có cố gắng thế nào thì trong mắt nó, trước sau đều là ghê tởm.
"Người xấu chưa bao giờ thừa nhận mình là người xấu, người xấu chỉ biết nói mình là người tốt!"
Có lẽ sẽ không lễ phép, xác thật đúng vậy, Hòa Cốc không những không nghe lời Lưu Lập Quốc mà còn tiến lên một bước, đẩy Lưu Lập Quốc sang một bên:
"Muốn gạt tôi sao? Không có khả năng, các người đều là người xấu!"
Nụ cười trên gương mặt Lưu Lập Quốc hoàn toàn thu liễm đi, ngồi dậy, mờ mịt nhìn Hách Minh Vỹ.
Ngay khi Hách Minh Vĩ rời mắt khỏi Hoắc Lãng, đụng phải tầm mắt của Lưu Lập Quốc.
Hách Minh Vĩ khẽ thở dài khẽ lắc đầu ra hiệu cho Lưu Lập Quốc đừng vì lời nói của một đứa nhỏ mà suy nghĩ nhiều.
Bên kia, Lâm Ủy Viên trầm ngâm nhìn ba người lớn và hai đứa nhỏ, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, nhìn Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc, mở lời trước:
"Đồng chí Lưu, đồng chí Hách, chuyện này chúng ta nên thu xếp như thế nào bây giờ? Giống như lúc đầu nói hay là?"
Lưu Lập Quốc đừng lại một đốn, xoay người nhìn Lâm Ủy Viên, cụp mi xuống, nhìn về phía Hách Minh Vĩ.
Hách Minh Vĩ cũng nghiêm túc cau mày, sau một hồi bế khí trầm mặc, hắn đi về phía trước, mở miệng kéo Hoắc Lãng từ trong vô định ra ngoài:
“A Lãng.”
“Vâng, Hách Ban Trường.”
"Đặt đồ đạc xuống trước đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
"Vâng."
Một lúc sau, mấy người ngồi xuống, Lâm ủy viên rót nước nóng, Hách Minh Vĩ cầm cái tráng men mà suy tư, giống như đã cân nhắc kỹ lưỡng, nhìn Hoắc Lãng nói:
"A Lãng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chúng tôi dự định xóa tên cậu từ nhiệm vụ lần này."
Hoắc Lãng lắc đầu, tựa hồ không thể tin được những gì chính mình nghe được: "Cái gì?"
"Cậu không nghe lầm." Lưu Lập Quốc tiếc nuối thở dài, nhưng chỉ trong chốc lát, tiếc hận thay thế bằng một nụ cười: "Xét về phương diện tố chất, điều kiện của cậu mà nói, có lẽ là cậu thích hợp với nhiệm vụ lần này, nhưng là chúng tôi không suy xét kỹ."
Lưu Lập Quốc đưa tay vỗ vỗ vai Hoắc Lãng, cảm khái nói:
"Là do chúng tôi không suy nghĩ kỹ. Nếu Lâm ủy viên không đề điểm, có lẽ chúng tôi đã phạm sai lầm."
Hoắc Lãng nhướng mày cau lại, có chút khó hiểu nhìn Ủy viên Lâm.
Lâm Ủy Viên đối diện với ánh mắt khó hiểu của Hoắc Lãng, chỉ nhếch miệng cười, không mở miệng giải thích.
Mặc dù không nhận được bất kỳ lời giải thích nào, nhưng Hoắc Lãng trong lòng rất rõ ràng.
Cho dù không phỏng đoán được toàn bộ cũng có thể đoán được một phần nào.
Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc đã chọn hắn để lập đội ngũ, không chỉ bởi vì thể chất và điều kiện của hắn, mà còn vì hắn họ Hoắc, vì vinh quang của tổ tiên.