Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 498 - Chương 498: Thành Vì Họ Hoắc, Bại Cũng Nguyện Ý Vì Họ Hoắc

Chương 498: Thành Vì Họ Hoắc, Bại Cũng Nguyện Ý Vì Họ Hoắc Chương 498: Thành Vì Họ Hoắc, Bại Cũng Nguyện Ý Vì Họ Hoắc

Editor: Hye Jin

Xét đến cùng, nhiệm vụ lần này, thành vì họ Hoắc, bại cũng nguyện ý vì họ Hoắc.

Vì cái gì đâu?

Bởi vì Hoắc gia ngoại trừ bà Hoắc ở Bắc Kinh kia thì chỉ còn thừa lại một mình hắn.

Quả nhiên đúng như Hoắc Lãng dự đoán, Hách Minh Vĩ vỗ vai hắn, khẽ cười:

"Hoắc gia trung trinh yêu nước, chỉ còn mỗi mình cậu. Tuy cậu không tham gia nhiệm vụ lần này, tôi tiếc nuối. Tôi không thể nói một câu thật lòng, cậu nên cống hiến, vì tiền bối, vì vĩ nhân, vì huyết mạch Hoắc gia còn lưu lại ..."

“Hách Ban Trường, Lưu bài trưởng, tôi……”

Yết hầu Hoắc Lãng lăn lên trượt xuống, Hách Minh Vĩ vui vẻ tiếp tục nói:

“Nhà tôi năm ngoái có thêm một bé nam, nhà Lập Quốc có hai anh em, tôi Lập Quốc và cậu không giống nhau ... Chuyện này chúng tôi đã quyết, trong lòng cậu đừng cảm thấy áp lực. Bởi vì đối với chúng tôi mà nói, nhiệm vụ cậu mang trên lưng, cùng với sứ mệnh của chúng tôi quan trọng như nhau.”

Huyết thống có thể không quan trọng, song gia tộc cần có người nối dõi, phẩm chất này cần được kéo dài.

Các bậc tiền bối cách mạng đã hy sinh lại càng cần được tưởng nhớ, càng được ghi khắc, bia mộ, di vật, cần người lo liệu.

"Hơn nữa nghe Lâm Ủy Viên nói cậu gần đây chuẩn bị kết hôn?"

Hách Minh Vĩ cười sang sảng: "A Lãng, cậu phải nỗ lực! Ở quê, chúng tôi con đã lớn 3-4 tuổi rồi."

Hách Minh Vĩ pha trò nửa thật nửa giả, thái độ hoàn toàn nghiêm túc, lời nói chân thành. Khóe miệng Hoắc lãng giật giật, hắn muốn phụ họa cười một cái, chính là, hắn cười không nổi.

Cảm giác như có cái gai đâm vào cổ họng, muốn nói cũng không nói được, lại càng không biết nói cái gì.

Hắn sẵn sàng tham gia nhiệm vụ, mặc dù lúc đầu nghe tin được miễn danh ngạch hắn rất vui. Sau khi biết được lý do, trong lòng hắn chẳng biết phải nói thế nào, ngũ vị tạp trần.

Hắn vì con nối dõi, có lẽ sắp là một người chồng, nhưng bọn họ là bình đẳng ...

Lưu Lập Quốc và Hách Minh Vĩ, họ cũng là con, là chồng, là cha.

Có thể ngay từ đầu hắn đã ôm quyết tâm bi quan sống chết, bây giờ hiện thực là cái gì đây?

Nhiệm vụ cơ mật, cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành hoàn toàn, cho dù tồn tại cũng như là bốc hơi khỏi thế giới này, giống như là đã chết, tuyệt không thể liên lạc với người nhà ...

Đây là gian khổ, không phải thân thể gian khổ, mà nội tậm càng thống khổ dằn vặt.

“Không.” Hoắc Lãng lắc đầu: "Tôi vô pháp tiếp thu."

Lưu Lập Quốc và Hách Minh Vĩ đều trầm mặc, như thể họ đã đoán trước được phản ứng của Hoắc Lãng, sau khi nhìn nhau, Hách Minh Vĩ từ phía sau lấy ra một bức điện tín:

"Ngay từ đầu yêu cầu cậu gia nhập tổ chức, bây giờ xóa tên cậu, chuyện này xử lý không ổn thỏa, xin cậu tin tưởng, chúng tôi là tôn trọng cậu."

"Hơn nữa hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi tự chủ trương, so với cùng chúng tôi đi Miên, có lẽ nhiệm vụ này càng thích hợp hơn với cậu."

Hách Minh Vĩ đưa bức điện báo cho Hoắc Lãng.

Trên thực tế, quyết định này đã được Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc cân nhắc kỹ lưỡng.

Sau khi Hoắc Lãng rời đi vào ngày hôm đó, Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc đã có một cuộc trò chuyện kéo dài bốn giờ nữa với Lâm Ủy Viên.

Ban đầu, mỗi người đều có ý tưởng riêng của bản thân. Tỷ như Lâm Ủy Viên nói, hắn có thể lý giải vì sao Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc kiên trì lựa chọn Hoắc lãng. Song đổi vị trí thử xem, toàn bộ Hoắc gia chỉ còn lại hai người, bà cụ Hoắc và Hoắc Lãng. Về tình về lý không thể để vị kia ở Bắc Kinh lần nữa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Mà Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc cho rằng, bọn họ lấy nhiệm vụ là chủ, nhiệm vụ là xứ mệnh của bọn họ, nếu mà nhiệm vụ thành công, đối với bọn họ mà nói là một loại vinh quang.

Đây là suy nghĩ ban đầu, vài ngày sau cuộc nói chuyện, Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc hồi tưởng những lời Lâm Ủy Viên, vốn chẳng cảm thấy có gì sai, nhưng càng suy tính trước sau thật kỹ, lại càng cảm thấy không thể làm như vậy.

Hai người lén tính toán, lâm thời lật ngược cục diện.

Dựa theo hiểu biết về tính tình của Hoắc Lãng, biết Hoắc Lãng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, hai người cùng nhau lập ra hai kế hoạch, đồng thời an bài cho Hoắc Lãng một nhiệm vụ khác ...

Hoắc Lãng tiếp nhận tấm điện báo, nhìn thoáng qua, mày nhíu lại: "Bội đội tác chiến hải đảo."

Lưu Lập Quốc đẩy vai Hách Minh Vĩ, đắc ý nói: "Đúng vậy, bên kia không chỉ xây dựng một doanh trại huấn luyện hải quân, còn có tàu sân bay, đều đang được nghiên cứu và phát triển, nghe nói là một công trình lớn. Tuy là không phải là thế mạnh của cậu, đây có thể nói là một hạng mục nhiệm vụ gian khổ."

"Tuy còn chưa rõ phân công cậu sang đó là an bài nhiệm vụ gì, chỉ biết là, bên đó hiện đang cần người, các tỉnh thành phố đang hưởng ứng điều động ... Hoắc Lãng, thời điểm mấu chốt, cậu không thể chối từ."

Hách Minh Vĩ lần này gọi tên thẳng tên Hoắc Lãng, chính là muốn biến tướng cường điệu, không cho cậu ấy đường rút lui.

Hơn nữa nhiệm vụ này, lợi thế nhất ngoài an ổn còn có thể mang theo người nhà tùy quân.

Điểm này đã được Lưu Lập Quốc cân nhắc cho Hoắc Lãng.

Lưu Lập Quốc nhận ra, lâu quá không liên hệ với chiến hữu cũ, không hề biết cuộc sống của chiến hữu thế nào đã tìm tới cửa, còn chọc cho Hoắc Lãng rất nhiều rắc rối. Vì biểu đạt xin lỗi, đây có khả năng là điều tốt nhất và thích hợp nhất.

Hoắc Lãng nhìn bức điện báo lâu rất lâu.

Hắn có thể cân nhắc đo lường tầm quan trọng của hai nhiệm vụ, hắn cũng có thể hiểu được ý tốt của Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc.

Sau một hồi im lặng, Hoắc Lãng cẩn thận cất điện báo đi.

Nặng nề thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Lãng nhìn Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc nói:

“Tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của tổ chức, nơi nào có nhu cầu thì đến nơi đó!"

Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc đồng thời sửng sốt, ngay sau đó, họ nghiêng đầu nhìn nhau cười, bây giờ trong mắt nhau mới thấy được sự vui mừng, vừa lòng.

Chiến tranh, luôn phải có người đánh đổi.

Mà sau sự hy sinh, càng cần có người đi truyền niềm hy vọng.

Hai cuộc đời có thể khác nhau, ý nghĩa cuộc đời họ thì giống nhau.

Sự tình đã được giải quyết xong xuôi, Hách Minh Vĩ và Lưu Lập Quốc dặn dò Hoắc Lãng, khi nào đi hải đảo thì sẽ gửi điện báo cho Hoắc lãng. Mà lúc này, hai người trước khi rời đi gửi lại cho Hoắc Lãng một phần lễ tân hôn.

Hoắc Lãng, Đơn Mãn Đường cùng Lâm Ủy Viên tiễn hai người bước lên xe lửa đi Bắc Kinh.

Cảm xúc Hoắc Lãng lẫn lộn, vui vì bản thân không rời đi, và cũng vì chuyện này mà tâm tình trầm trọng.

Bước chân nặng nề từ nhà ga trở về văn phòng, Hoắc Lãng lại thu dọn hành lý. Lâm Ủy Viên còn trêu chọc khi nào đãi tiệc rượu. Hoắc Lãng hoàn toàn không có tâm tư để khách sáo, lại lần nữa ôm hành lý, mang theo hai đứa nhỏ Hòa Cốc cùng Sớm Mầm trở về nhà.

Trái tim lo lắng và nặng trĩu của hắn tìm kiếm về nơi an yên.

Bình Luận (0)
Comment