Editor: Hye Jin
Trên đường trở về, Hòa Cốc lúc đầu còn mím môi, sau đó òa lên khóc nức nở.
Hòa Cốc quay người lại, không còn tỏ ra xa cách với Hoắc Lãng như lúc ở huyện nữa, thằng bé ôm cánh tay Hoắc Lãng, vùi đầu vào lòng Hoắc Lãng mà khóc:
"Anh có phải cũng sắp đi rồi đúng không? Giống như anh trai em vậy, anh ấy cũng đi rồi?"
"Hai người kia là anh trai mới anh tìm cho hai em sao? Em không muốn, em không muốn!"
Hòa Cốc ngày xưa ngây thơ không biết gì, không hiểu tại sao mình và Sớm Mầm đều họ Trần, Hoắc Lãng là anh cả họ mà lại họ Hoắc.
Và khi lớn hơn, khi mà nó biết đọc, biết viết, dần dần hiểu chuyện, dần dần nhạy bén, nó dần dần hiểu được sự khác biệt giữa mình và người khác.
Hòa Cốc biết, nó cùng Sớm mầm là em của liệt sĩ.
Mà hôm nay chứng kiến một màn kia, nó nhớ lại anh trai liệt sĩ mà trong miệng người khác từng nhắc đến, làm nó thực sự sợ hãi.
Sợ Hoắc Lãng cũng như ai trai nó vậy, cũng sẽ trở thành "liệt sĩ."
"Em sẽ không kén ăn nữa, cũng sẽ không bao giờ chơi xấu, em đi cắt cỏ heo, kiếm công điểm, anh đừng đi theo những người xấu đó nữa, được không, được không ..."
Trên thế giới này, trước nay đều là thiệt tình đổi thiệt tình.
Hòa Cốc và Sớm Mầm được Hoắc Lãng nuôi dưỡng từ tấm bé, trong lòng hai đứa nhỏ, Hoắc Lãng là anh trai, là cha mẹ, là người thân.
Mối quan hệ từ lâu đã không thể tách rời, dù ngày thường nháo gay gắt, quyết liệt đến đâu thì đến lúc thực sự phải nói lời chia tay, căn bản cái đó không đáng để nhắc đến.
"Trước khi hai em trưởng thành, anh có trách nhiệm nuôi nấng hai em."
"Chỉ cần các em không muốn, không ai có thể mang các em đi, nhưng mà." Hoắc Lãng vòng tay ôm lấy Sớm Mầm và Hòa Cốc, ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng, thở dài:
"Mỗi một người là một cá nhân, có đôi khi sẽ có một số đặc thù, có một số chuyện không thể từ chối. Điểm này yêu cầu hai em hiểu.”
"Em là anh trai, em nên làm gương tốt cho Sớm Mầm. Đừng quá dựa dẫm vào người khác. Nếu một ngày nào đó, khi anh hoặc người khác không thể chăm sóc cho em, thì em phải tự mình đứng dậy, đỉnh thiên lập địa, bởi vì em là nam nhân."
"Nam nhân phải đỉnh thiên lập địa, phải gánh vác trách nhiệm."
Hòa Cốc khóc nức nở, thực ra nó không chút nào đồng tình với những gì Hoắc Lãng nói, mà nghe được lời anh trai nghiêm túc, cho nên nó không phản bác.
Và không phản bác cho nên Hoắc Lãng tự mặc định Hòa Cốc đã nghe lọt tai, vỗ vào gáy Hòa Cốc, nói:
"Nam tử hán đại trượng phu, không thể nhịn được có thể rớt nước mắt, nhưng không thể khóc tu tu như con gái được, biết không?"
"Ummmm!"
"Được rồi, mau lau nước mắt đi, lát nữa trở về còn có việc quan trọng phải làm."
Hòa Cốc hét lên: "Đi tìm Tư Ninh Ninh!"
Hoắc Lãng gật đầu.
Vui sướng ngắn ngủi qua đi, Hoắc Lãng lại rơi vào trầm mặc.
Hắn nên giải thích thế nào đây?
Liệu Tư Ninh Ninh có nguyện ý nghe hắn giải thích hay không?
Không……
Nói là giải thích, hắn không có mặt mũi.
Trong lòng lo lắng bất an, Hoắc Lãng xuống xe ở cầu dây, hai tay cầm tay hai đứa nhỏ, vì nóng lòng về tìm Tư Ninh Ninh, hắn quên cầm hành lý.
May là thời gian còn sớm, Đơn Mãn Đường cũng không vội về huyện, nên đã giúp đỡ mang vào một chuyến.
Chờ đến khi Hoắc Lãng vội vã đuổi về đội sản xuất, đến nhà thanh niên trí thức tìm Tư Ninh Ninh, muốn giải thích rõ ràng hết thảy thì nhận được tin, Tư Ninh Ninh còn chưa có trở về.
Hoắc Lãng sững người, nhìn vẻ mặt hoang mang của đám người Tưởng Nguyệt, trong lòng bất an trào dâng.
Tư Ninh Ninh không trở về, trên đường đi về hắn cũng không thấy được, là đã trở về chỉ là không trở lại nhà thanh niên trí thức, hay là đi chỗ nào?
Không kịp nghĩ nhiều, Hoắc Lãng quay đầu rời đi.
Đầu tiên là đến đội tìm Triệu Hoành Binh, sau khi xác nhận Tư Ninh Ninh không đến Triệu gia, Hoắc Lãng hoảng sợ.
Người ta có một câu nói.
"Nhất kiến chung tình, tâm hữu linh tê (*).
(*) Tâm hữu linh tê chỉ những người thương nhau sẽ có suy nghĩ giống nhau
Tư Ninh Ninh ở tỉnh H không thân không thích, ngoại trừ nhà thanh niên trí thức, em ấy không còn nơi nào khác để đi.
Nhưng……
Có một chỗ, em ấy rất có thể sẽ đến.
Trời mù sương, núi xa xăm, giao cho Triệu Hoành Binh trông nom Sớm Mầm Hòa Cốc, Hoắc Lãng một mình xông vào núi tuyết.
Sau khi nghe những gì Hoắc Lãng nói, Triệu Hoành Binh mới biết Tư Ninh Ninh còn chưa có trở về.
Đội sản xuất ba vây quanh là núi, bên ngoài đồi nhỏ, đồi lớn, những năm trước núi non còn chưa bằng phẳng lắm, hôm nay trời đông, giá rét, tuyết rơi, nguy hiểm càng thêm khó lường.
Sợ Tư Ninh Ninh xảy ra chuyện, Triệu Hoành Binh dặn dò Sớm Mầm và Hòa Cốc cùng Tam Nha ở nhà sưởi ấm. Lại dặn Tam Nha chờ mẹ về bảo mẹ nấu cơm nhiều một chút để Hòa Cốc cùng Sớm Mầm lưu lại nơi này ăn cơm, lúc sau liền đi ra ngoài tìm người, đi theo Hoắc Lãng tìm Tư Ninh Ninh.
Đơn Mãn Đường cõng bọc hành lý khoan thai đến muộn. Đền Trần gia thì khóa cửa, không có cách nào chỉ có thể dò hỏi tìm đường đến nhà đội trưởng.
Vừa bước vào sân, hắn chỉ nhìn thấy ba đứa trẻ, không có người lớn, hắn buông đồ vật xuống, tìm hiểu đại khái tình huống xong, hoảng hốt lao ra ngoài cùng nhau đi tìm người.
...
“Tư Ninh Ninh.”
“Tư Ninh Ninh……”
“Em ở đâu?”
Âm thanh giống như sỏi chìm vào đáy biển, nhanh chóng bị gió tuyết cuốn trôi đi.
Sống lưng lo lắng đổ mồ hôi, Hoắc Lãng đứng trong rừng, thân thể xoay tròn nhìn tứ phương tám hướng, cố gắng tìm dấu vết, nhưng tuyết rơi khắp nơi, cho dù có dấu chân cũng đã bị tuyết phủ. Gió núi hú gào, không thể đi đi sâu vào trong rừng.
Không thể tìm thấy dấu vết của Tư Ninh Ninh trong tuyết, Hoắc Lãng vừa đi vừa la lớn lên tìm người:
"Tư Ninh Ninh, em có ở chỗ này không? Anh là Hoắc Lãng, anh đã trở về ..."
"Tư Ninh Ninh, nếu em nghe anh nói, em trả lời anh một tiếng, Ninh Ninh!"
Những người ở trong tuyết trong một thời gian dài sẽ không thể nhìn rõ được mọi vật, không phân biệt được bốn phương tám hướng.
Hoắc Lãng trong lòng không trấn định, không thể như thường ngày nhìn nhớ hết các chi tiết xung quanh, giống như ruồi mất đầu đi vòng quanh núi một lúc, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì lảo đảo, gần như choáng váng, không thể đứng vững được.
Trong đầu Hoắc Lãng bây giờ chỉ có một suy nghĩ: “Sâu trong núi cực kỳ nguy hiểm, phải nhanh chóng tìm ra Tư Ninh Ninh càng sớm càng tốt
Cúi người nhặt một nhành cây khô, Hoắc Lãng thở hồng hộc, cố gắng trấn định tinh thần, tiếp tục đi về phía trước:
“Tư Ninh Ninh……”
Bên kia, Triệu Hoành Binh mang theo các nam thanh niên trí thức đi vào núi tìm người.
"Chúng ta tách ra đi, nhưng đừng cách nhau quá xa, thời tiết không tốt, trong núi khó xác định phương hướng, tránh cho mọi người lạc đường!"
"Vâng!"
"Vâng, đội trưởng!"