Editor: Hye Jin
Chuyện này rất dễ khiến người ta suy diễn lung tung, để tránh phiền toái cho cuộc sống của Tư Ninh Ninh trong đội sau này, Triệu Hoành Binh không kinh động xã viên, chỉ mang theo mấy đồng chí nam thanh niên trí thức ra ngoài tìm người.
Kết quả là, hết đợt này đến đợt khác thanh âm trong núi:
“Tư Ninh Ninh……”
“Tư thanh niên trí thức!”
“Này —— Tư thanh niên trí thức……”
Gần một tiếng đồng hồ, Hoắc Lãng đi đến bên kia núi, cũng là nơi hắn từng cùng Tư Ninh Ninh từng hái bong bóng gai, nấm, nhưng không phát hiện được gì.
Lúc hắn đang hoang mang lo lắng thì từ phía bên kia quả đồi lờ mờ truyền đến tiếng la kích động:
“Tìm được rồi……”
“Tìm được rồi, ở chỗ này!”
Hoắc Lãng căng chặt, chạy thật mau sang bên đó, như không hề có chướng ngại vật, mặc cho trên đường cành cây đập vào người, vào mặt, tầm mắt bị chặn lại, tốc độ không chậm lại dù chỉ một chút.
Ở bên quả đồi bên kia, người đầu tiên phát hiện ra Tư Ninh Ninh là Mạc Bắc.
Cây cối phủ trắng xóa, khu rừng gần như chỉ có hai màu đen trắng, chiếc khăn len màu đỏ mắc trên cành cây bên đường dường như là màu sáng duy nhất trên thế giới, không chỉ dễ thấy được mà còn chói mắt vô cùng.
Tim Mạc Bắc chậm lại nửa nhịp.
Tìm kiếm lâu như vậy, một chút manh mối cũng không có, Mạc Bắc còn cho rằng Tư Ninh Ninh căn bản không có lên núi, giờ khắc này, khăn quàng cổ kia là lúc cậu ấy ra cửa đã mang theo.
Một đầu khăn quàng cổ móc lên cành cây, còn một đầu khác dường như bị lực gì đó lôi kéo, Mạc Bắc cảm giác được có chuyện không ổn, tháo khăn quàng cổ xuống đi về phía trước.
Mới đi được vài bước chân, trước mặt hiện ra một sườn đồi trũng, trên mép sườn dốc còn thấy rõ dấu vết đất bị giẫm nát.
Mạc Bắc rùng mình một cái, nhanh chóng tiến lên hai bước, nhìn xuống dưới sườn đồi, cảnh vừa thấy làm tóc tai hắn dựng đứng, hô hấp muốn đông cứng lại.
Dưới sườn núi, rừng tre bị tuyết phủ mất đi màu sắc vốn có của nó. Cái bóng dưới rừng tre như bị tử khí bao phủ, Tư Ninh Ninh ở dưới đó hai mắt nhắm nghiền, lặng yên không tiếng động nằm ở nơi đó.
“Tư, Tư Ninh Ninh!”
Mạc Bắc kinh hãi đến la lên, không thể nghĩ được bất cứ cái gì, không tìm đường đi xuống mà lăn thẳng xuống sườn núi.
“Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh!”
Không rảnh lo lắng cho chính mình, Mạc bắc vội lật người bò dậy, vội vàng bò đến bên cạnh Tư Ninh Ninh, muốn kiểm tra tình hình của Tư Ninh Ninh, Nhìn thấy trên trán, dưới hàm Tư Ninh Ninh loang lổ vết máu, chân tay co cóng, không biết trên người còn vết thương nào hay không, hắn không dám động loạn vào.
Mạc Bắc sởn cả tóc gáy, trong lòng hoảng loạn đến cực điểm, đôi bàn tay run rẩy chạm nhẹ vào Tư Ninh Ninh.
“Tư Ninh Ninh?”
Tư Ninh Ninh sắc mặt tái nhợt, không có một chút huyết sắc, càng không có âm thanh đáp lại Mạc Bắc.
Sầu lo, đau lòng, bi thương đủ loại cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Mạc Bắc bình tĩnh trở lại, đỡ Tư Ninh Ninh lên, hắn muốn mang Tư Ninh Ninh lên sườn núi, lại phát hiện cả người cậu ấy như bùn đất, vừa mềm vừa nặng, căn bản không đỡ được.
Khóe mắt Mạc Bắc đỏ hoe, tan nát cõi lòng.
Cậu thanh niên cứng cáp, lạnh lùng ở chỗ này suýt rơi lệ.
Mạc Bắc không biết Tư Ninh Ninh có còn tri giác hay không? Giờ khắc này có thể nghe được hắn nói chuyện hay không, chính là hắn nhịn không được, nhịn không được chất vấn!
“Hắn tính cái gì? Hắn tính cái gì!”
"Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh! Một người đàn ông, vì một người đàn ông khiến cậu trở nên như vậy sao? Cậu khi nào trở nên yếu ớt như vậy!"
Mạc Bắc đau lòng ôm chặt lấy Tư Ninh Ninh, dùng hết sức ấn đầu Tư Ninh Ninh vào ngực mình, nước mắt lưng tròng, cười khổ tự lẩm bẩm một mình: "Không có hắn không được sao ...."
Người trong lòng vốn không động tĩnh lúc này bỗng rên một tiếng.
Mạc Bắc lo lắng lùi ra một chút, Tư Ninh Ninh trong lòng vẫn nhắm chặt hai mắt, hai hàng nước mắt nóng hổi từ khóe mắt chảy ra.
Cường thế, nóng nảy bị nước mắt người trong lòng đánh tan, nước mắt của cô gái trong vòng tay kích động khiến hai mắt Mạc Bắc đỏ ngầu, trái tim như bị móng vuốt sắc nhọn cào vào, đau dữ dội.
Môi Tư Ninh Ninh khẽ mấp máy, tựa hồ đang nói gì đó, nhưng Mạc Bắc nghe không rõ, Mạc Bắc đưa tai sát lại gần:
"Cái gì? Cậu vừa mới nói cái gì?"
“…… Đau.”
Tư Ninh Ninh đang kêu đau.
“…… Đau quá.”
"Đau, đau? Đau ở chỗ nào?"
Mạc Bắc vội vàng ôm Tư Ninh Ninh vào lòng, lung tung kiểm tra.
Mà quần áo mùa đông quá dày, Mạc Bắc không kiểm tra ra cái gì, chợ nhớ Triệu Hoành Binh và Lý Lăng Nguyên ở gần đó, Mạc Bắc cất cao giọng gọi:
“Ở chỗ này……”
"Đội trưởng, cháu tìm được Tư Ninh Ninh, ở chỗ này!"
Triệu Hoành Binh nhanh chóng mang người đến hỗ trợ, hợp lực kéo Mạc Bắc và Tư Ninh Ninh ra khỏi sườn núi.
Mạc Bắc cõng Tư Ninh Ninh trên lưng, Triệu Hoành Binh đứng một bên, vén bím tóc đang che trên mặt Tư Ninh Ninh, nôn nóng kiểm tra, lẩm bẩm:
"Sao lại thế này, trời ơi, sao lại thế này?"
Khăn quàng cổ của Tư Ninh Ninh vẫn còn ở dưới sườn đồi, Triệu Hoành Binh liếc mắt liền phát hiện ra, lập tức quay người nhảy xuống nhặt chiếc khăn quàng cổ lên.
Trở lên Triệu Hoành Binh cẩn thận choàng khăn quàng cổ vào cho Tư Ninh Ninh, rồi nói với Mạc Bắc, Lý Lăng Nguyên, Tống Thư Hãn:
"Các cháu hiện tại mang Tư thanh niên trí thức đi lui con đường nhỏ trở về nhà, chuyện này không thể để người trong đội biết ... Chú đi tìm Hoắc Lãng, mang bác sĩ trở về."
Mạc Bắc dùng sức gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, Tống Thư Hãn lúc này lên tiếng:
"Nếu không muốn xã viên biết vậy thì đừng trở về? Đưa thẳng lên trạm y tế thị trấn đi."
Triệu Hoành Binh suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu: "Được, các cháu đưa người đi trước, chú theo ngay phía sau!"
Triệu Hoành Binh chỉ phương hướng cho Mạc Bắc, Mạc Bắc cõng Tư Ninh Ninh trên lưng vùi đầu bước đi. Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn lo lắng đi theo phía sau, hai tay duỗi ra, sợ Mạc Bắc mất sức, làm Tư Ninh Ninh té xuống dưới.
Mà sau khi mấy người rời đi, Triệu Hoành Binh lại đi vào sâu trong núi, vừa đi vừa hét lớn:
"Hoắc Lãng, Hoắc Lãng, tìm được rồi, tìm được người rồi! Trở về đi!"
...
Hoắc Lãng nhanh chóng ra ngoài chạm mặt Triệu Hoành Binh.
Trên người bọn họ ít nhiều bị cành cây va quẹt bị thương, tình huống phát sinh đột ngột, cho dù giờ phút này người tìm được rồi cũng chẳng có thời gian để ý chính mình, vội vàng muốn biết an toàn của Tư Ninh Ninh.
Chạm mặt, Triệu Hoành Binh giải thích ngắn gọn tình hình, sau đó cả hai cùng nhau lao xuống núi về phía thị trấn.
Nghĩ đến chuyện đáng sợ này, Triệu Hoành Binh lần đầu tiên chỉ vào Hoắc Lãng mắng một hồi:
"Lúc đó cháu dặn chú, chú cứ tưởng cháu đã nói rõ ràng với Tư thanh niên trí thức, hóa ra cái gì cũng chưa nói?"
"Nhìn xem nhìn xem đi, chuyện gì đây, trời ơi? Cháu đã làm ra cái chuyện gì rồi? Nếu người ở chỗ này bị gì thì sao bây giờ? Trong lòng cháu không có trở ngại? Chúng ta làm sao giải thích cho cha mẹ người ta?"
Hoắc Lãng yên lặng nhận trách mắng.
Nhìn dáng vẻ lo lắng không nói ra lời của Hoắc Lãng, Triệu Hoành Binh đoán được, tâm tư đã không còn nơi này, hắn không nói nhiều nữa, thở dài, tăng tốc đi thật nhanh.