Editor: Hye Jin
Khi đến trạm y tế thị trấn, hai người hoàn toàn không thấy đám người Mạc Bắc. Tìm một vị y tá nghe ngóng được tin trạm y tế hôm nay căn bản không có tiếp nhận người bị thương.
Đứng ở cửa, Triệu Hoành Binh sốt ruột gãi gãi đầu: "Lạc đường hay sao nhỉ? Chú đã chỉ đường rồi."
Hoắc Lãng đứng ở bên cạnh Triệu Hoành Binh, nhìn chằm chằm phía trước suy nghĩ một chút, hắn nhớ đến trên đường có lưu lại vết bánh xe mờ.
"Bệnh viện huyện!"
Hoắc Lãng không đợi được nữa, ném xuống mấy chữ, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Tư Ninh Ninh đang ở bệnh viện huyện.
Đúng là như vậy.
Nam thanh niên trí thức xuống núi thì gặp Đơn Mãn Đường cũng đang đi tìm người.
Đơn Mãn Đường không biết Mạc Bắc, Lý Lăng Nguyên hay Tống Thư Hãn, nhưng hắn biết Tư Ninh Ninh, khi hai bên gặp nhau, tóm tắt sơ lược tình hình, Đơn Mãn Đường cảm thấy trạm y tế thị trấn nhỏ và ít thuốc, tránh để xảy ra các vấn đề khác, vẫn là đi bệnh viện huyện cho an toàn.
Vì thế tự mình làm chủ, cho Mạc Bắc cùng mọi người lên xe.
Cho nên mới có một màn Triệu Hoành Binh và Hoắc Lãng lên trạm y tế thị trấn không tìm được người.
Sau một hồi khúc chiết, khi Hoắc Lãng và Triệu Hoành Binh lần lượt chạy đến bệnh viện huyện, lúc này đã hơn 7h tối.
Dưới màn đêm u ám, tuyết vẫn rơi dày đặc, Hoắc Lãng chụp lấy một y tá ở sảnh tầng một, mồ hôi ướt đẫm, quần áo ướt sũng do tuyết. Miêu tả hình dáng Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc, biết được phòng bệnh xong nhanh chóng.
Vừa bước lên lầu, không có gì ngoài ý muốn xảy ra, vừa mới đi qua cầu thang, đụng phải Mạc Bắc đang rủ rượi, căng thẳng đợi trước phòng bệnh.
Bước chân của Hoắc Lãng không nhẹ, vừa bước đến ngã rẽ là Mạc Bắc đã phát hiện ra ngay.
Thấy Hoắc Lãng sắp vào phòng bệnh, Mạc Bắc đứng dậy, chắn ở trước mặt.
Hoắc Lãng dịch sang một bước, mạc Bắc dịch sang một bước, chặn đường không cho người đi vào.
Hoắc Lãng sắc mặt hung tàn, đưa mắt nhìn về phía Mạc Bắc, đồng thời cũng không kìm được nóng nảy, vươn tay muốn đẩy Mạc Bắc.
Mạc Bắc đập lưng vào cửa phòng bệnh, trong hành lang truyền đến một tiếng "Ầm" rõ ràng.
Mạc Bắc không chút sợ hãi, trực tiếp đối mặt với ánh mắt của Hoắc Lãng, mà Lý Lăng Nguyên từ chỗ ngồi cũng đã đứng lên, đứng ở bên cạnh Mạc Bắc, ý tứ rất rõ ràng.
Mọi người bênh vực người mình cực kỳ.
Lý Lăng Nguyên mở miệng nhắc nhở: "Đồng chí Hoắc Lãng, đây là bệnh viện, mong anh hãy lý trí một chút."
Người đang trong tình trạng hoảng loạn nôn nóng, rất khó duy trì lý trí.
Hoắc Lãng là như vậy.
Giờ khắc này hắn căn bản không suy xét đến cái gì là "lý trí" hay không "lý trí", hắn muốn gặp Tư Ninh Ninh, hắn muốn gặp Tư Ninh Ninh! Hắn muốn biết tình hình của Tư Ninh Ninh, hắn muốn biết an nguy Tư Ninh Ninh như thế nào?"
Chính là những thanh niên này không cho.
"Tại sao lại ngăn cản anh, anh hẳn là rất rõ ràng."
Mạc Bắc mở miệng: "Anh đã từng nói với tôi thế nào, còn nhớ rõ không?"
"Ngay bây giờ, anh xem, anh đã làm như thế nào?"
Hoắc Lãng hiểu ý của Mạc Bắc, đau lòng cụp mắt xuống, giãy dụa, mặt tái đi, thống khổ vô lực giải thích:
"Tôi có nỗi khổ tâm."
"Khổ tâm của anh, anh vô tư, anh cống hiến đó là chuyện của anh. Vì cái gì anh bắt một người phụ nữ phải chịu ảnh hưởng vì anh?"
"Cô ấy trước nay chưa từng không lý trí như vậy, chính anh bức cô ấy thành ra bộ dạng hôm nay."
"Tôi không biết vì sao anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ còn bước cuối cùng đột nhiên thay đổi, nhưng đi thì đi đi, đi rồi đột nhiên trở về làm gì?"
"Anh xem cô ấy thành cái gì? Anh đã nghĩ tới sao? Người khác sẽ nói cô ấy thế nào?"
“Thực xin lỗi……”
"Anh không nên xin lỗi tôi, anh phải xin lỗi cô ấy. Ở tình huống này tôi cảm thấy, anh không thích hợp gặp cô ấy."
Mạc Bắc hờ hững xoay người, hạ lệnh đuổi khách: "Anh đi đi, tôi sẽ nói là anh đã tới."
"Tôi sẽ đi ..."
"Tôi muốn gặp cô ấy một lần."
Mặc dù giọng điệu rất kiên định, trên thực tế Hoắc Lãng khi bị Mạc Bắc đối chất đã hoàn toàn thua rồi.
Chuyện này, là hắn xử lý không đến nơi đến chốn, cho nên mới khiến Tư Ninh Ninh rơi vào tình thế nguy hiểm.
Hắn không còn mặt mũi nào để cầu xin sự tha thứ của Tư Ninh Ninh, cũng không mong cầu có thể trở về như trước đây.
Bất kể đi hay ở, hắn đều tôn trọng ý nguyện của Tư Ninh Ninh, điều kiện kiên quyết, hắn cần thiết xác nhận tình huống của Tư Ninh Ninh!
Ba người đứng ở lối đi, Hoắc Lãng và Mạc Bắc lâm vào trạng thái giằng co, một người muốn đi vào, một người chặn lại không cho tiến. Lý Lăng Nguyên lúng túng đứng bên cạnh, muốn căng với Mạc Bắc, lại lo lắng hai người sẽ lao vào đánh nhau.
Nói thế nào thì nói, Hoắc Lãng là người đội sản xuất, hơn nữa vừa nhìn đã biết Hoắc Lãng và đội trưởng quan hệ hai người không bình thường, Lý Lăng Nguyên lo lắng nếu xảy ra xung đột, Mạc Bắc sẽ có hại.
Bầu không khí đang lâm vào bế tắc, lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Tống Thư Hãn thò đầu ra ngoài: "Mạc Bắc, Tư Ninh Ninh tỉnh rồi."
Mạc Bắc thần sắc thay đổi, gương mặt mềm mại đi, lập tức nện bước vào trong phòng.
Cửa phòng lập tức đóng lại, Hoắc Lãng muốn cùng hắn đi vào, nhưng Lý Lăng Nguyên lại bước sang một bước, giang hai tay chắn ở trước mặt, lúng túng:
"Đồng chí Hoắc Lãng, anh vẫn là chờ một chút đi! Nếu Tư thanh niên trí thức muốn gặp anh thì Mạc Bắc sẽ ra ngoài gọi anh!"
Hoắc Lãng nghe vậy, bước chân dừng lại.
Trong phòng bệnh, Tống Thư Hãn đứng ở mép cửa sổ, hai tay ôm vai, quay lưng về phía Mạc Bắc cùng Tư Ninh Ninh.
Mạc Bắc ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường, nhẹ nhàng hỏi Tư Ninh Ninh có còn cảm thấy khó chịu ở đâu hay không:
"Y tá kiểm tra cho cậu, nói sau eo cậu có vết bầm tím, khả năng một đoạn thời gian nữa sẽ đau, còn lại không có vết thương gì khác ... Cậu cảm nhận thử xem, cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không?"
Mạc Bắc biết vết bầm tím trên lưng Tư Ninh Ninh là do đâu.
Là do tàn dư cọc tre trên núi gây nên.
Cũng may hiện tại là mùa đông, Tư Ninh Ninh mặc quần áo dày, nếu là xuân hạ, trên eo Tư Ninh Ninh sẽ không chỉ là bầm tím đơn giản như vậy!
Nghĩ đến đây, Mạc Bắc không khỏi rùng mình một cái, tâm tư nhất thời bị phân tán.
Tư Ninh Ninh nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt lắc đầu: "Tớ còn tốt!"
Giọng nói rơi xuống, cô hướng mắt về phía cửa, do dự rất không chắc chắn hỏi:
"Tớ vừa rồi giống như nghe thấy tên của Hoắc Lãng?"
"Anh ấy ở bên ngoài sao?"
Khuôn mặt Mạc Bắc vặn vẹo, không nói gì.
Trong phòng bệnh ngắn ngủi lâm vào yên lặng, Tư Ninh Ninh mấp máy môi đánh vỡ sự yên lặng trước: "Tớ có thể gặp anh ấy sao?"
Cô lên tiếng hỏi.
Mạc Bắc ánh mắt phức tạp nhìn Tư Ninh Ninh, sửng sốt lắc đầu, thậm chí khó hiểu nói: "Vì cái gì còn muốn gặp hắn?"
"Cậu biết lúc ấy nguy hiểm đến thế nào không?
"Không phải hắn không được sao? Tớ cũng ..."
Trái tim đã buông của hắn lần nữa động lên, Mạc Bắc nóng lòng muốn bày tỏ thái độ, lời còn chưa dứt đã bị Tư Ninh Ninh đã cắt ngang:
"Mạc Bắc, tớ biết cậu đang suy nghĩ cái gì?"
Tư Ninh Ninh còn muốn nói thêm gì đó, Tống Thư Hãn vô hình bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Mạc Bắc."