Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 502 - Chương 502: Cảm Ơn Em Còn Nguyện Ý Cho Anh Cơ Hội

Chương 502: Cảm Ơn Em Còn Nguyện Ý Cho Anh Cơ Hội Chương 502: Cảm Ơn Em Còn Nguyện Ý Cho Anh Cơ Hội

Editor: Hye Jin

Tống Thư Hãn xoay người, đầu tiên là liếc nhìn Tư Ninh Ninh, đối diện với ánh mắt của Tư Ninh Ninh xong hắn mới quay sang Mạc bắc.

Tại sao Tống Thư Hãn lại lên tiếng vào lúc này?

Vì thời gian và lòng người đâu dễ dàng thay đổi như vậy, và thêm vào đó là tình cảm nồng nhiệt, bền chặt, không dễ dàng xoay chuyển.

Tư Ninh Ninh yêu Hoắc Lãng, tình yêu cuồng nhiệt, càng yêu nên hành vi của cậu ấy mới càng thêm cực đoan.

Bởi vì gần như đoán được Tư Ninh Ninh muốn nói cái gì, Tống Thư Hãn cảm thấy như vậy quá tàn khốc, cho nên không muốn Mạc Bắc nghe được những lời sát thương đó.

"Cậu nên tôn trọng ý tứ của cậu ấy!"

Mạc Bắc ngẩn người, trong lòng không phục nhưng vẫn đứng lên, cùng Tống Thư Hãn trước sau đi ra khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài phòng bệnh, Mạc Bắc gắt gao nhìn Hoắc Lãng một cái, không nói lời nào đi qua một bên.

Tống Thư Hãn đẩy kính, mỉm cười thân thiện, ngay khi Hoắc Lãng chuẩn bị vào phòng bệnh, hắn chộp cánh tay của Hoắc Lãng:

Hoắc Lãng dừng lại, Tống Thư Hãn thẹn thùng cười, nhắc nhở:

"Đồng chí Hoắc Lãng, mặc dù tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Tôi hy vọng anh có thể cẩn thận suy nghĩ, tự hỏi chính mình, đừng làm ra những chuyện mà bản thân hối hận."

Đây là một lời chỉ điểm, cũng là nhắc nhở.

Hoắc Lãng thận trọng gật đầu, nắm chặt tay, đẩy cửa đi vào.

Phòng bệnh yên tĩnh, Tư Ninh Ninh đã ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hoắc Lãng đứng ở đầu giường, đứng ở đây nhìn Tư Ninh Ninh, ánh mắt dừng ở trên mặt Tư Ninh Ninh, thật lâu không nói chuyện.

Tư Ninh Ninh có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ấy.

Bầu không khí thoáng giằng co, cuối cùng cô là người đưa tay lên lau khóe mắt, gương mặt đỏ hồng quay đầu đi: "Anh đã nghĩ kỹ rồi? Tính toán nói rõ?"

Hoắc Lãng lắc đầu.

Tư Ninh Ninh ngước mắt nhìn anh ấy, hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Hoắc Lãng chậm rãi tiến lên ngồi ở mép giường, đưa tay nâng niu cái trán, cái cằm bầm tím của em ấy, lại bởi vì lo lắng bị từ chối mà rút tay trở về.

"Trong núi nguy hiểm, em không nên đi."

"Tin hay không tùy anh, em chưa từng nghĩ đến chuyện ngu ngốc, em chỉ là, chỉ là muốn nhìn một cái, bình tĩnh lại …”

Tư Ninh Ninh rũ mắt xuống.

Hoắc Lãng không giải thích vì cái gì anh ấy quay lại, kỳ thật cô có thể đoán ra được.

Anh ấy có ý định rời đi, đã mang theo hành lý và hai đứa nhỏ, xong lại đột nhiên xuất hiện ở đây, có lẽ là bởi vì nghe được tin tức cô mất tích, trước khi xuất phát nề hà mới trở về.

Tư Ninh Ninh cười khổ, hai tay dưới tấm chăn nắm chặt, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Rõ ràng không muốn trở thành chướng ngại vật của anh, vào thời điểm này vẫn làm chậm trễ anh ấy.

"Trên người còn vết thương nào khác sao?"

“Không có.”

“Còn có chỗ nào đau sao?”

“Không có.”

Hoắc Lãng không muốn Tư Ninh Ninh khóc, lại không dám đưa tay lau nước mắt cho em ấy, chỉ như thế lúng túng qua lại hỏi thăm vài câu, phòng bệnh lại lần nữa lâm vào trầm mặt.

Hai bên im lặng một lúc, Tư Ninh Ninh giả vờ nhẹ nhàng, kỳ thực gian nan vạn phần mở miệng:

"Em không có tình huống đặc biệt gì, anh không cần lo lắng. Nếu ... Nếu anh vội thì đi trước đi, đừng chậm trễ!"

"Em bên này không có việc gì. Y tá nói một lát nữa có thể xuất viện ..."

"Anh sẽ không đi nữa!"

Hoắc Lãng lên tiếng cắt ngang lời nói Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh ngơ ngác: "Cái gì?"

"Anh nói, anh không đi nữa!"

Đôi mắt Hoắc Lãng nghiêm túc, thành khẩn hối lỗi:

"Về nhiệm vụ kia, anh không tiện giải thích tỉ mỉ cho em nghe. Hiện tại anh đã chuyển sang một nhiệm vụ mới, cho nên không cần đi nữa."

Tư Ninh Ninh cứ như vậy nhìn Hoắc Lãng, không hé răng.

Hoắc Lãng nuốt nước bọt: "Có nhiệm vụ mới, yêu cầu phải đến hải đảo, nhiệm vụ không cơ mật ... Tư Ninh Ninh ... em nguyện ý cùng anh không?"

Hắn không dám phỏng đoán lúc này Tư Ninh Ninh đang nghĩ gì, thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt sầu thương kia.

Hắn dời mắt đi, cúi đầu, xoa xoa tay lòng bàn tay thô ráp, ngôn ngữ loạn đến hắn cũng không biết mình nói cái gì:

"Em, em còn nguyện ý ở bên cạnh anh sao? Cùng anh đi hải đảo?"

Hoắc Lãng không nhận được câu trả lời của Tư Ninh Ninh ngay, chỉ nghe giường bệnh phát ra âm thanh "sột sột soạt soạt", ngay sau đó, cảm giác thắt lưng được ôm chặt.

Tư Ninh Ninh áp má vào lưng anh, hai tay ôm chặt lấy Hoắc Lãng, khóc nức nở:

"Đừng bội ước, lần này anh không thể đuổi em đi, cũng không thể đi không lời từ biệt!"

“Hoắc Lãng……”

Giống như con mèo bé nhỏ, quyến luyến cọ vào lưng anh: "Nếu còn có lần sau, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh."

"Xin lỗi, anh xin lỗi ..."

Hoắc Lãng không thể cứng rắn được nữa.

Đôi mắt sâu thẳm không tự chủ được rơi lệ.

Hắn không quay đầu lại nhìn Tư Ninh Ninh, hai tay gắt gao ôm lấy đôi tay nhỏ đang ôm lấy eo của hắn.

Liên tục xin lỗi, khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, bỗng nhiên nở nụ cười.

Trong đời, có thể gặp được người mình yêu, người kia cũng yêu mình, không dễ.

"Cảm ơn em ..."

Còn nguyện ý cho anh cơ hội.

——《 *_Chính văn hoàn_ * 》——

*_Chính văn hoàn_ *Chính văn hoàn

* Đôi lời của Jin

Xin chào các bạn độc giả, đọc đến đây mình nghĩ rất nhiều bạn sẽ hụt hẫng lắm đúng không? Đúng vậy, đến đây là hoàn chính văn rồi. Kết cục khá bất ngờ, vì một số lý do về sức khỏe, tác giả Đường A Dao không thể duy trì cốt truyện được nữa, mong các bạn thông cảm! Thật ra thì khi Jin đọc đến đây cũng hoang mang dữ lắm vì còn rất nhiều chi tiết bị bỏ ngỏ, theo cảm nhận của Jin thì cái kết này hơi hơi cụt cho một bộ truyện niên đại, Tư Ninh Ninh ra đảo thế nào? Có thi đại học không? Nếu ra đảo thì không gian giúp ích thế nào? Về Hoắc Lãng, thân thế Hoắc Lãng cũng chỉ được mơ hồ miêu tả trong một vài phân đoạn và đoạn kết, về nhà ngoại ở Đông Bắc ngoài Yến Văn Xu thì cũng chưa xuất hiện đến. Cả tuyến nhân vật phụ, Mạc Bắc? Cả một đoạn tác giả miêu tả mơ hồ tình cảm của Lý Lăng Nguyên dành cho Tưởng Nguyệt nữa, không biết sẽ đi về đâu. Hiu hiu, tóm lại hơi buồn một tẹo. Cơ mà sẽ có ngoại truyện, tuy tác giả chưa có kế hoạch cụ thể nhưng Jin sẽ tiếp tục nằm vùng, dịch và đăng ngay.

Tóm lại là, cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện đến hôm nay. Bản thân Jin dịch truyện còn nhiều thiếu sót, chưa hay, chưa ổn các bạn comment bên dưới cho mình nha, mình sẽ ghi nhận hết các góp ý của các bạn để hoàn thiện hơn nữa. Mong các tình yêu sẽ ủng hộ Jin và nhóm dịch Bồ Công Anh trong các dự án tiếp theo nha.

Các dự án tiếp theo của team mình ạ!

Trọng Sinh 60: Con Dâu Nhà Ta Đặc Biệt Hung

Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ

Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay Người

[Thập Niên 80] Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Bình Luận (0)
Comment