Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 503 - Chương 503: Nhà

Chương 503: Nhà Chương 503: Nhà

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh không có bất kỳ vết thương nào trên người, ngoại trừ vết trầy xước trên trán và cằm, vết bầm tím ở thắt lưng là nghiêm trọng nhất.

Xét tình huống chỉnh thế không quá nghiêm trọng, bên người còn nhiều người chăm sóc, lý trí trở lại, xúc động bốc đồng từ từ rút đi, còn lại ngượng ngùng không thôi, một phần thì ảo não.

Xoa dịu tâm tình một chút, hạ quyết tâm vung chăn ra, muốn bảo mọi người về nhà cả đi, lại bị Hoắc Lãng ấn nằm lại xuống giường.

"Hả?"

Tư Ninh Ninh không hiểu nên ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng, trong mắt Hoắc Lãng cảm xúc nặng nề như cũ, thanh âm nặng trĩu:

"Anh bảo Tiểu Đơn đưa mọi người về nhà trước. Em trước tiên ở bệnh viện ở hai ngày, nhờ đồng chí y tá giúp xoa bóp tan máu bầm."

Tư Ninh Ninh liền muốn cự tuyệt, mà thân thể rướn về phía trước, vô tình kéo căng cơ lưng dưới, cơn đau tức thì khiến tóc gáy cô dựng đứng, người rướn về phía trước thiếu chút nữa ngã bật ngửa về phía sau.

Đau thật ra cũng không đau lắm, chỉ là không hiểu sao thắt lưng lại mềm nhũn, không dám cử động cường độ lớn nữa.

Hoắc Lãng lại trấn an vài câu, Tư Ninh Ninh thuận theo.

Quay đầu liếc nhìn Mạc Bắc, Tống Thư Hãn cùng Lý Lăng Nguyên đang đứng ở một bên, Tư Ninh Ninh xấu hổ nhấp môi, nhợt nhạt cười, sắc mặt tái nhợt lại trở về dáng vẻ tinh thần phấn chấn tươi đẹp thường ngày:

"Tớ đã không có việc gì rồi."

Cô lên tiếng nói chuyện với mọi người.

"Không có việc gì thì tốt rồi!"

Lý Lăng Nguyên là người thành thật, lập tức tiếp lời: "Tư thanh niên trí thức này, cậu lần sau không thể chạy vào núi nữa nhé, chúng tớ mấy người đi tìm cậu, mấy đồng chí nữ ở nhà đang lo lắng cho cậu lắm đấy."

Biểu tình của Tư Ninh Ninh nhìn hơi mất tự nhiên.

Đương nhiên cô biết khi đó cô không lý trí. Mà tình thế đặc thù, cô không thể khống chế được chính mình ...

Nghĩ đến đây, cô thu hồi tầm mắt liếc nhìn Hoắc Lãng, trong ánh mắt ít nhiều mang theo sự oán trách.

Hoắc Lãng trầm mặc không lên tiếng, chỉ âm thầm véo hai bàn tay vào nhau, anh đã làm tốt để ứng phó với hết thảy.

Ngay cả có nỗi khổ tâm thì sao? Cũng không thay đổi được việc anh thổ thẹn với Tư Ninh Ninh.

Cho nên, bất luận Tư Ninh Ninh muốn anh làm gì, trừng phạt anh như thế nào, anh sẽ đều tiếp thu.

Biểu cảm hai nhân vật chính kìm nén sự phức tạp, trong lòng dường như đang cân nhắc cái gì. Tống Thư Hãn nhìn chung quanh một vòng, lặng lẽ kéo Mạc Bắc, ý đồ mang Mạc Bắc đi ra bên ngoài nói chuyện:

"Vậy Tư thanh niên trí thức này, chúng tớ về trước nha! Chuyện này cậu cùng đồng chí Hoắc Lãng thương lượng xử lý như thế nào, nếu có người đến hỏi, chúng tớ sẽ nói cậu vào bệnh viện xem bệnh, chuyện khác tớ sẽ không nhiều lời."

Sự xấu hổ của Tư Ninh Ninh biến mất, cảm kích gật gật đầu: "Cảm ơn cậu, Tống Thư Hãn."

Tống Thư Hàn mỉm cười, lắc đầu ý bảo không sao, ánh mắt thân thiện xuyên qua kính cận mỏng: "Đều là bạn bè!"

Nam thanh niên trí thức lui ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Lãng giúp Tư Ninh Ninh kéo chăn lên, bọc người vào trong chăn: "Anh đi sắp xếp một chút, em, em nằm nghỉ ngơi một mình một lát được không?"

“Vâng.” Tư Ninh Ninh cười gật đầu, “Anh đi đi!"

Đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm, nụ cười rạng rỡ như ngày nào, nhưng trên gương mặt trắng nõn là những vết trầy xước, đặc biệt bắt mắt là chứng cứ, lần lượt nhắc nhở Hoắc Lãng, anh không chỉ thiếu chút nữa đánh mất cô gái này, còn thiếu chút nữa khiến cô ấy vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới ...

Những cảm xúc căng thẳng đã được thả lỏng, nỗi sợ hãi dần tan biến sau khi tìm thấy Tư Ninh Ninh lại lần nữa trỗi dậy, như là quả cầu tuyết, càng ngày lăn càng lớn.

Hoắc Lãng hai mắt đỏ hoe, hai bàn tay thô ráp kịch liệt run rẩy: "Em thật là ngốc, em không nghĩ tới hậu quả sao?"

Tư Ninh Ninh sững người một lúc, hồi lâu không có câu trả lời.

Cô biết Hoắc Lãng ám chỉ cái gì, chính là chuyện này nên nói thế nào đây?

Dù là người, vật, hay sự vật, không có gì là hoàn hảo và cũng không thể hoàn hảo.

Mỗi người, mỗi sự kiện, có chỗ đáng thưởng thức thì cũng sẽ có những khuyết điểm, những thiếu sót.

Cũng giống như cô, vì một số chuyện trong quá khứ, nó khiến cô trân trọng tình cảm ơn bất cứ ai. Cho nên lại trại quả thương tổn tương tự, lý trí không chịu được khống chế mà sụp đổ.

Đây là bệnh.

Tư Ninh Ninh biết.

"Đại khái bình thường thông minh, cho nên khi đó lơ đãng hồ đồ một chút. Đồng chí Hoắc Lãng, anh có tin không?"

Cánh môi con lên, hàng mi cong cong cô đơn cụp xuống, chỉ chốc lát, lại nhướng mi, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Hoắc Lãng, dùng ngữ khí thoải mái nhất lên tiếng:

“Có tự tin sẽ không để em lạc đường nữa không?"

“Đương nhiên.” Hoắc Lãng nắm chặt tay Tư Ninh Ninh, kiên định hứa hẹn: "Loại chuyện như này, vĩnh viễn không có khả năng phát sinh lần nữa, anh lấy sinh mệnh thề!"

“Vâng!” Tư Ninh Ninh cười càng tươi, huých Hoắc Lãng một cái, thúc giục: “Anh đi xuống thu xếp trước đi, đừng để người ta đợi, không tốt lắm đâu.”

"Ừ, anh đi."

Đợi Hoắc Lãng đi ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt Tư Ninh Ninh dần nhạt đi, thu hồi ánh mắt, hai tay không tự chủ được nắm chặt vào chăn.

Cô không muốn tạo áp lực cho Hoắc Lãng...

Chính là dấu ấn do chấn thương để lại không thể bị động.

Những vết thương khắc sâu vào trong xương cốt, cô muốn chữa lành nó hơn bất cứ ai.

"Đừng, đừng lo lắng, sẽ tìm được phương pháp."

Cắn răng tự an ủi mình, Tư Ninh Ninh buộc bàn tay đang nắm chặt thả lỏng lại.

Chờ khi Hoắc Lãng trở về, cô đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Sau hai ngày nằm viện, tình trạng của Tư Ninh Ninh đã khá hơn rất nhiều, tâm trạng về cơ bản đã trở lại bình thường, ngoại trừ vết thương ở eo ở lưng, mặc dù cơn đau rõ ràng đã tiêu tan nhưng vẫn còn cảm giác đau nhức và sưng tấy .

Hoắc Lãng tìm Đơn Mãn Đường đưa hai người họ về chỗ cầu dây bên ngoài đội sản xuất ba, đoạn đường trở về Hoắc Lãng cõng Tư Ninh Ninh.

Trước đây, khi có những hành động thân mật, anh còn lo lắng sẽ có người nghị luận, hiện giờ, đặc biệt là hai ngày này, Hoắc Lãng xác định tâm ý kiên định của Tư Ninh Ninh, anh không còn muốn che giấu nữa.

Tư Ninh Ninh là người của anh.

Anh muốn cưới Tư Ninh Ninh về nhà.

Đưa Tư Ninh Ninh một đường trở về nhà thanh niên trí thức, giao cho Tưởng Nguyệt nhờ các cô gái phụ giúp chăm sóc. Hoắc Lãng cùng Tư Ninh Ninh thì thầm vài câu liền vội vàng đi rồi.

Hoắc Lãng luôn ghi nhớ những gì Tư Ninh Ninh đã nói lúc ở bệnh viện.

Tư Ninh Ninh nói:

Nếu cô làm sai hoặc làm gì đó không tốt, hoặc là làm điều gì đó hồ đồ, cô hy vọng Hoắc Lãng có thể chỉ ra nó.

Tương tự, nếu Hoắc Lãng xử lý không tốt, cô cũng sẽ tương tự, sẽ chỉ ra, thẳng thắn với nhau.

Điều mà Tư Ninh Ninh hy vọng chính là có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này với Hoắc Lãng thật lâu, nhưng cho dù dựa trên tiền đề này, cô sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự quyết định chủ quan của Hoắc Lãng.

Bởi vì điểm để ý của cô và Hoắc Lãng khác nhau.

Hoắc Lãng luôn lo lắng sẽ liên lụy hạnh phúc cả đời của cô, còn cô thì lại cảm thấy. Nhà là thuộc về mỗi người, chỉ cần cô cùng Hoắc Lãng ở bên nhau, chỉ cần nhà ở đó, cho dù Hoắc Lãng có đi xa chấp hành nhiệm vụ, cô cũng tin tưởng vững chắc Hoắc Lãng nhất định sẽ trở về.

Cô lựa chọn ủng hộ sự nghiệp của Hoắc Lãng, tôn trọng lựa chọn của Hoắc Lãng, cũng đồng dạng...

Cô nguyện ý chờ.

Mà sau khi biết Tư Ninh Ninh muốn có một mái ấm, một gia đình, Hoắc Lãng quyết tâm cho em ấy một gia đình.

Hoắc Lãng nghĩ như vậy cho nên tiệc cưới gần như tan vào mây khói được đưa lên bàn nghị sự.

Bình Luận (0)
Comment