Editor: Hye Jin
Tốc độ của Hoắc Lãng cực nhanh, một phần là do khẩn trương, một phần là đã chuẩn bị từ trước rất nhiều thứ rồi.
Đương nhiên động tác của anh nhanh thì chỗ Trần Liên Mễ và Triệu Hoành Binh cũng không bị bỏ lại phía sau, vợ chồng nhà họ Triệu đảm đương vai trò cha mẹ của Hoắc Lãng. Đi coi ngày, chọn ngày, định được ngày rồi tìm Hoắc Lãng, Hoắc Lãng lại lắc đầu, cần hòa hoãn lại một thời gian.
Trần Liên Mễ và Triệu Hoành Binh tràn đầy khó hiểu, mà do Hoắc Lãng khăng khăng làm như thế, hai vợ chồng không còn biện pháp khác đành phải gật đầu.
Mà ngay cả Tư Ninh Ninh, cô cũng không thể hiểu hành động của Hoắc Lãng. Nhưng cô suy nghĩ, sự tình chỉ còn một bước, một ngày là chờ, mà hai ngày cũng phải chờ, chỉ ngắn ngủi nửa tháng nữa thôi, từ từ, không quan trọng.
Tổn thương thời thơ ấu đã để lại vết sẹo trong lòng cô, đối với Tư Ninh Ninh mà nói, là cô thông cảm với thân phận đặc thù của Hoắc Lãng. Cô đến từ đời sau, so với bất cứ ai có thể hiểu được niên đại này, những người có thân phận đặc thù đã trải qua những gì, trả giá những gì.
Cho dù buồn, thương tâm, khổ sở đến mức nào đi chăng nữa, trên người Hoắc Lãng mang trọng trách, Tư Ninh Ninh hiểu một chuyện, đây không phải là lỗi của anh.
Cho nên, vốn chịu thương tổn, vốn nên lui vào vỏ ốc của mình. Ngay thời điểm này cô lấy hết can đảm bắt lấy cánh tay người kéo cô ra khỏi vực sâu.
Nhưng, chỉ một lần.
Nếu...
Nếu như kết quả vẫn cứ tiếc nuối, như vậy, cô chỉ có thể hối hận trở về nhà.
Gió tuyết kéo dài, núi rừng im lìm, vạn vật bước vào một vòng tuần hoàn mới, cuối cùng, mùa xuân năm mới đến, trăm hoa đua nở, gió ấm thổi tung cánh hoa muôn màu trong núi, vỗ về qua bức tường màu xanh hoa hồng bên ngoài sân nhà Hoắc gia.
Cành hoa hồng ngoài tường đung đưa theo gió, một hương thơm phiêu đãng ở khắp mọi nơi.
"Thơm quá à!"
"Chân giò lớn, ngày lễ tết cũng chẳng ăn được, có thể không thơm sao?"
"Hì hì..."
"Kiềm chế chút đi! Đừng có làm lật mâm đấy nhá!"
"Yên tâm đi, cho dù tớ ngã cũng không thể để cái chân giò này rớt xuống đất!"
“Rượu giao bôi, rượu giao bôi!”
"Còn gì nữa? Đồng chí Hoắc Lãng, anh nói vài câu đi! Hai người kết hôn phải làm cái gì đó cho có cảm giác nghi thức đi. Thế nào cũng phải nói vài câu đi chứ!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Trong sân mấy cái nồi to, Trần Liên Mễ cùng mấy nữ đồng chí bận rộn công việc, thời gian nhàn hạ chọc cười thêm vài câu. Nghe thanh âm mấy thanh niên trí thức dõng dạc hùng hồn, mấy phụ nữ nhìn nhau cười: "Chậc, náo nhiệt thật nhỉ?"
"Không phải sao? Nhìn thấy không, chỉ vài người lại nhưng náo nhiệt không thua kém người ta phô trương mời nửa thôn đến đâu!"
Những người mời nửa thôn hầu như đều có quan hệ họ hàng với nhau, Hoắc Lãng không có họ hàng gì ở đây. Lãnh đạo trên kia đã chào hỏi nhau, đưa trứng gà đến, sợ Tư Ninh Ninh không được tự nhiên, Hoắc Lãng không mời ai đến.
Trong đội cũng như thế, Hoắc Lãng chỉ mời mấy gia đình thân cận, chia làm hai bàn, một bàn đặt ở bên ngoài, người xã viên, một bàn đặt ở trong phòng, là bạn bè, thanh niên trí thức ngồi.
Ở địa phương nhỏ, đón dâu bày tiệc sẽ có những phong tục riêng, là có chú ý riêng. Chẳng qua là suy xét bạn bè nhà gái đều là thanh niên trí thức, là người đọc sách, để mọi người thoải mái tinh thần, cho nên không có chú ý nhiều như vậy.
Tại chiếc bàn trong sân, họ nâng ly chúc mừng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, còn tại cái bàn trong phòng chính, Tư Ninh Ninh mặc một cái áo Lenin, trên ngực cài một bông hoa nhỏ màu đỏ, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, một lớp phấn mỏng, thêm chút má hồng. Ngũ quang càng thêm linh động, da trắng xinh đẹp như trong tranh bước ra.
Từ lúc được đón vào phòng đến giờ, ánh mắt Hoắc Lãng chưa từng rời khỏi cô.
Ánh mắt Hoắc Lãng quá trắng trợn, Tưởng Nguyệt liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu, tuy rằng làm bóng đèn có chút xấu hổ, nhưng nghĩ Tư Ninh Ninh là chị em thân thiết của mình, Hoắc Lãng làm sao có thể dễ dàng ôm mỹ nhân về nhà chứ?
Cho nên cả đám thanh niên trí thức từng người một cố gắng hết sức, ý định ban đầu là muốn làm khó Hoắc Lãng, ấy vậy mà Hoắc Lãng có thể trả lời toàn bộ các câu hỏi. Cả nam thanh niên trí thức cũng không khá hơn bao nhiêu. Trong thời gian ngắn đành phải đem Tư Ninh Ninh giao cho Hoắc Lãng.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, chỉ có Tưởng Nguyệt nhìn chằm chằm Hoắc Lãng oán trách, miệng bĩu ra treo được cả chậu dầu.
Lý Lăng Nguyên ngồi ở bên cạnh đẩy đẩy cô bạn, nhân lúc người khác không chú ý khẽ lẩm bẩm: "Bĩu môi thế làm gì? Nhiều đồ ăn bình thường ăn không được, sao cậu còn không mau ăn đi! Mau ăn!"
Dứt lời, Lý Lăng Nguyên gắp một cái đùi gà bỏ vào chén của Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt đỏ mặt, quay đầu lườm một Lý Lăng Nguyên, cúi đầu ăn không nói một lời nào.
Trên bàn ăn, Mạc Bắc làm người chủ trì, theo xử sự thông thường nói một bài chúc mừng vô cùng có nghi thức. Một là lấy thân phận bạn bè, chúc cho đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc, hai là hết thảy những nỗi buồn, sự ngây ngô của tuổi trẻ, y như ly rượu mạnh này, lăn vào trong bụng.
Đối mặt với Mạc Bắc, trong lòng Tư Ninh Ninh luôn có một chút áy náy, cô muốn được yêu thương nhưng lại không thể đáp lại tình cảm non nớt, cố chấp của Mạc Bắc. Không thể nói, cô đối với Mạc Bắc là thưởng thức, kính nể.
Dũng cảm tiến lên, trực tiếp đối mặt thất vọng đau thương, có gan yêu, có tự tôn buông bỏ.
Từ không dám đến dám, từ ngây ngô thẹn thùng do dự, đến thẳng thắn cầm được buông được. Không phá sẽ không xây được, cậu ấy là một ví dụ điển hình tự mình vấp ngã, rút kinh nghiệm trưởng thành.
Ngăn tay Hoắc Lãng lại, Tư Ninh Ninh rót cho mình nửa ly rượu trắng, nâng ly đáp lễ Mạc Bắc: “Cám ơn Mạc Bắc, chúc cậu tiền đồ như gấm, cưỡi gió dập sóng, mãi mãi vui vẻ, bình an, hạnh phúc. Chúng ta vĩnh viễn là bạn bè."
"Đều là bạn bè, tớ đây cũng nói hai câu đi! Đạo lý lớn tớ không nói, Tư thanh niên trí thức, chúc cậu đời này không lo cơm ăn áo mặc, vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày! Mỗi lần rơi lệ là hạnh phúc mà khóc ... ừmm. Đúng vậy, khụ khụ, hạnh phúc mà khóc! Khụ khụ khụ ..."
"Ha ha ha, Tống Thư Hãn, cậu nói xong chưa vậy?!"
"Rượu trắng sao mà cay dữ vậy ta? Đây là lần đầu tiên của tớ uống."
Tống Thư Hãn ngay sau Mạc Bắc là người kế tiếp đứng lên chúc phúc, một ly rượu trắng xuống bụng, bị sặc cho đỏ cả mặt. Mọi người hi hi ha ha trêu ghẹo, tươi cười mà ngồi xuống. Trước khi ngồi xuống còn cố tình chuyển dời ánh mắt mọi người sang một chuyện khác. Anh chạm chạm nhẹ vào cánh tay Lý Lăng Nguyên, liếc về hướng Tưởng Nguyệt, môi mấp máy nói ra một câu:
"Này, cậu bạn à, phải cố gắng lên, bàn tiệc cưới tiếp theo chờ cậu ha!"
Lý Lăng Nguyên gãi đầu nhìn Tưởng Nguyệt, bị Tưởng Nguyệt liếc cho một cái, ngồi ngây ra đó cười ngây ngô đỏ mặt.
Mọi người ở đây đều rất vui vẻ, ngoại trừ Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt thực luyến tiếc Tư Ninh Ninh, cô và Tư Ninh Ninh thời điểm ban đầu đúng là phát sinh tranh chấp, cô còn mặt nặng mày nhẹ với người ta không biết bao nhiêu lần. Có thể gọi không đánh không quen nhau, qua đi rồi, cô với Tư Ninh Ninh là bạn thân, là chị em tốt, nghĩ đến cảnh Tư Ninh Ninh chuyển khỏi nhà thanh niên trí thức, Tưởng Nguyệt liền chịu không nổi.
Cho dù nhà thanh niên trí thức cách nhà Hoắc Lãng không xa mấy.