Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 505 - Chương 505: Giải Quyết Từ Gốc Rễ

Chương 505: Giải Quyết Từ Gốc Rễ Chương 505: Giải Quyết Từ Gốc Rễ

Editor: Hye Jin

Bữa tiệc kết thúc, mọi người cơm no rượu say xong đã là hai giờ chiều.

Hoắc Lãng uyển chuyển từ chối sự giúp đỡ của mọi người. Lúc Tư Ninh Ninh tiễn mọi người ra về, cô lặng lẽ an ủi Tưởng Nguyệt vài câu, trêu đến khi Tưởng Nguyệt vui vẻ trở lại mới buông tay, để Tưởng Nguyệt cùng các thanh niên trí thức khác đi về.

Khoảng sân nhỏ bỗng trở nên yên tĩnh, hai chiếc bàn trong và ngoài lộn xộn, Tư Ninh Ninh xắn tay áo tham dự đội ngũ dọn dẹp, bị Hoắc Lãng ngăn cản lại.

Tư Ninh Ninh khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”

Hoắc Lãng lắc đầu: “Không sao, nơi này không cần em phải thu dọn.”

Ngày đầu tiên tân hôn, anh vốn không định để Tư Ninh Ninh động tay chân, sau nghĩ đến một chuyện, Hoắc Lãng vòng vo: “Em xem trong bếp còn đồ ăn gì không? Thu thập giúp anh một ít cho đàng hoàng, lát nữa có khách đến. Bên ngoài này anh mang Hòa Cốc dọn là được."

Khách nào nữa?

Vừa rồi khách không phải đã đến dự tiệc rồi tan đi hết rồi sao?

Tuy rằng có nghi vấn, song Tư Ninh Ninh không nhiều lời, gật gật đầu, mặc quần áo đi vào phòng bếp làm việc.

Hòa Cốc mang cái xô nhỏ tới lui cùng Hoắc Lãng dọn dẹp, còn Sớm Mầm một thân quần áo mới nhảy nhót đi theo Tư Ninh Ninh tới lui, hỗ trợ nhặt rau, nhóm lửa.

Ngày lễ tết, hôn sự hay tang lễ, mặc kệ là dịp gì ở nông thôn đều giản lược hết thảy có thể. Trên mâm cỗ có hai món đồ ăn, một phần lương thực phụ, một phần lương thực chính. Vậy đã tốt lắm rồi. Giống như Hoắc Lãng cùng Tư Ninh Ninh, cá thịt bày cả một bàn, có thể nói là hiếm có trong mười, hai mươi năm ở vùng này rồi.

Chuẩn bị nguyên liệu nhiều, cho dù bày tiệc hai bàn trong bếp vẫn còn thừa rất nhiều, Tư Ninh Ninh qua loa dọn dẹp một phen, rác rưởi cùng những thức ăn thừa đều cho hết vào thùng rác. Rau xanh, thịt tách ra để một bên.

Cơm đã có sẵn, nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị xong rồi, giờ chỉ có việc nấu nên chỉ đơn giản thôi. Tư Ninh Ninh tùy tâm tình mà làm, một món móng heo kho tương, một phần cá hấp, rau trộn, gà xé phay. Thêm hai món rau xào, rồi một tô canh trứng gà. Có món mặn, có món chay, vậy là ổn thỏa cả rồi.

Nhìn thành quả mình bận rộn làm thành, Tư Ninh Ninh vừa lòng gật gật đầu.

Nghĩ nghĩ chắc khách đã đến, Tư Ninh Ninh đem đồ ăn bày biện ra bàn, cho cơm vào lồng hấp làm nóng, làm vừa xong thì phía trước nhà chính truyền đến âm thanh hai người nói chuyện.

Tư Ninh Ninh quay đầu lại, Sớm Mầm duỗi cổ ra tò mò đánh giá.

Hoắc Lãng là người đầu tiên đi vào phòng bếp, lối đi từ phòng chính đến phòng bếp không quá hẹp, chỉ do vóc dáng đặc thù của Hoắc Lãng cường tráng, anh ấy nghênh diện đi vào, khách nhân phía sau, Tư Ninh Ninh ở bếp không thể nhìn thấy được.

Tư Ninh Ninh đi hai bước tới trước tính tiếp đón, vừa định chào hỏi thì Hoắc Lãng nắm lấy tay cô, bàn tay to bao phủ tay cô vỗ vỗ, phảng phất như có ý đồ gì đó.

Tư Ninh Ninh theo bản năng quay đầu nhìn về phía phòng chính, vừa nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người.

Niềm vui tân hôn không còn, khuôn mặt hồng hào của Tư Ninh Ninh dần trở nên tái nhợt, trong đầu là luồng lửa giận, phẫn uất cuồn cuộn kéo đến, cô lao ra định chất vấn, còn chưa kịp làm bất cứ điều gì đã bị Hoắc Lãng kéo bả vai lại.

Hốc mắt Tư Ninh Ninh đỏ lên, nước mắt lăn xuống, biểu tình quật cường. Hoắc Lãng đầu lòng, lên tiếng khích lệ:

"Bất kỳ sự ỷ lại hay sợ hãi nào đều sẽ khiến em thành đứa trẻ, sợ hãi trốn tránh, không dám đối mặt. Sách vở không cho em câu trả lời, người khác cũng không thể giải quyết cho em. A Ninh, em có thể cố gắng bình tĩnh, đối mặt tiếp nhận hay không?"

"Trong lòng anh, em mãi mãi là trân bảo, anh sẽ vĩnh viễn che chở, yêu thương em. Nhưng anh biết, em sẽ không hy vọng vĩnh viễn bị anh hay bất cứ ai đối xử với em như trẻ con."

"Trứng gà lột vỏ ra mới ăn được, chỉ khi từ bên trong mở lòng ra, khi đó mới là cuộc sống mới."

Lông tơ Tư Ninh Ninh dựng đứng, cho dù kháng cự, nhưng những lời Hoắc Lãng nói làm cô bình tĩnh trở lại.

Hít sâu mấy hơi, Tư Ninh Ninh khống chế lại tâm tình, lại lần nữa nhìn vào nhà chính.

Trong phòng chính, Tư Chấn Nam mặc một chiếc áo dài kiểu áo Tôn Trung Sơn, tay xách một cái hành lý nhỏ, có vẻ bồn chồn, đứng ngồi không yên. Vốn khuôn mặt nở nụ cười hiền lành. Mà khi đối diện với ánh mắt của Tư Ninh Ninh, ông bó chân bó tay, thu liễm ý cười, câu nệ đến cười cũng không dám, cũng không dám nhiều lời một câu.

Nhìn bộ dạng đảo như là Tư Ninh Ninh là phụ huynh, còn Tư Ninh Ninh là con cái vậy.

Tư Ninh Ninh yên lặng nhìn ông ấy một hồi, cuối cùng cũng buông xuôi, xoay người bình tĩnh dụi dụi khóe mắt, bận rộn bưng thức ăn lên: "Mời ông ấy ngồi xuống đi."

"Để anh, em rửa tay, lên bàn ngồi đi, em tối nay ăn chưa ăn được bao nhiêu, anh đi múc cơm."

Hoắc Lãng đẩy Tư Ninh Ninh sang một bên, ở trước bếp bận trước bận sau.

Từ xa nhìn thấy cảnh này, nỗi lo lắng trong lòng Tư Chấn Nam dần được vuốt xuống, trong lúc lơ đãng, cánh môi khô khốc nở nụ cười, chỉ chớp mắt một cái, lần thứ hai bị Tư Ninh Ninh bắt lại.

Tư Ninh Ninh nhìn Tư Chấn Nam như nhìn người xa lạ, Tư Chấn Nam lại trở về trạng thái cũ, câu nệ.

Hoắc Lãng bận rộn công việc, tranh thủ nhìn về phía nhà chính, thấy bầu không khí không tốt, liền cho cơm vào khay, mang theo hai món ăn bưng lên nhà chính: "Đi cả đường lại đây, ngài còn chưa ăn cơm đi? Những món này là do đích thân Ninh Ninh làm, ngài ngồi xuống ăn một chút đi."

So với ánh mắt muốn ăn thịt người của Tư Ninh Ninh, ánh mắt hiền lành của Hoắc Lãng làm người ta cảm thấy anh quá dễ nói chuyện. Tư Chấn Nam khách khách khí khí mà ngồi vào bàn.

Trong nồi còn mấy món chưa bưng ra, Hoắc Lãng bê mâm xoay người, nhìn Tư Ninh Ninh: "A Ninh, em đứng đó làm gì, rót cốc nước đi."

Mời Tư Chấn Nam đến đây, anh đã phải suy nghĩ rất kỹ.

Năm trước tuyết rơi Hoắc Lãng cảm nhận được sự yếu ớt của Tư Ninh Ninh, anh không hy vọng lại thấy một lần nữa. Nhưng có một số việc vẫn luôn cẩn thận không phải là cách để giải quyết, muốn giải quyết phải giải quyết tận gốc rễ, cho nên mới có ngày hôm nay.

Tư Ninh Ninh miễn cưỡng rót nước, Hoắc Lãng cười cười với Tư Chấn Nam, sau đó đi vào phòng bếp.

Đưa nước cho Tư Chấn Nam, Tư Ninh Ninh ngồi xuống đối diện ông ta: "Là anh ấy nói cho ông, bảo ông tới?"

"Ai? À, đúng rồi." Tư Chấn Nam xoa xoay cái ca tráng men: "Hắn nói con một cô gái kết hôn, không có thân nhân bên người kỳ cục, cho nên ..."

"Ông cũng cảm thấy như vậy, cho nên tới đây?"

Tư Chấn Nam còn chưa nói xong, Tư Ninh Ninh đã cắt ngang, cười lạnh một tiếng.

Bức thư của Hoắc Lãng đúng là nói như vậy, nhưng suy nghĩ thực sự của Tư Chấn Nam không phải như vậy. Thấy bị hiểu lầm, Tư Chấn Nam vội vàng giải thích:

"Cha chưa từng nghĩ như vậy ... Hôn nhân đại sự, cha mẹ phải có mặt, cha muốn đến, chuyện này trước đây cha không thấy con gửi thư về, cho nên lúc đến cũng là do dự, sợ con oán giận cha, không chịu cho cha đến."

Tư Ninh Ninh trào phúng: "Đúng vậy, còn tính là ông tự mình hiểu lấy."

Tư Chấn Nam không hé răng.

Tư Chấn Nam vẫn còn nhớ chuyện Tết năm ngoái Tư Ninh Ninh trở lại thành phố thăm người thân, ông biết ông là không xứng là một người cha. Bây giờ ông không được con gái chào đón, càng không có lời nào để nói.

Bình Luận (0)
Comment