Editor: Hye Jin
Bầu không khí bế tắc mãi đến khi Hoắc Lãng ngồi vào bàn mới được cải thiện, Tư Chấn Nam không dám dùng thân phận và giọng điệu của một người cha đến giáo huấn Tư Ninh Ninh. Nhưng là trước mặt Hoắc Lãng, ông rất tự nhiên lấy thân phận cha vợ ra mà hỏi tình huống gia đình của Hoắc Lãng.
Chẳng hạn như gia đình có bao nhiêu người, tình hình công việc hiện tại như thế nào, bằng cấp thế nào, thu vào bao nhiêu, tương lai tính toán thể nào, v.v.
Hoắc Lãng gắp đồ ăn cho Tư Ninh Ninh đang vùi đầu ăn cơm, cứ đúng sự thật mà trả lời.
Gia đình anh mấy thế hệ tòng quân, điều kiện coi như giàu có, có thể nói tình huống ra bên ngoài. Tư Chấn Nam gật đầu vừa lòng. Chỉ một chút ý kiến, là vì kế tiếp Hoắc Lãng phải đi thành thị ven biển phát triển. Tư Chấn Nam tỏ vẻ không hài lòng, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị một câu của Tư Ninh Ninh dỗi trở về:
"Đây là công tác của Hoắc Lãng yêu cầu, ông sẽ không cho rằng ông có tư cách nhúng tay vào đấy chứ?"
Tư Chấn Nam tức thì xấu hổ im lặng, Hoắc Lãng không tán đồng gọi "Ninh Ninh".
Một tiếng "Ninh Ninh" khá nghiêm túc, đối mặt với Tư Chấn Nam, thái độ của Hoắc Lãng lại trở nên ôn hòa:
"Nghe Ninh Ninh nói, ngài là kỹ sư đường sắt? Bây giờ quốc gia đang cải cách, các tỉnh đang tích cực chuẩn bị mở rộng cơ sở vật chất, đặc biệt là đường sắt. Sau này giao thông sẽ thuận tiện hơn, khoảng cách xa hay không không quan trọng, ngài muốn gặp Ninh Ninh lúc nào cũng có thể đến thăm. Chúng con cũng có thể về thăm ngài."
Nói thật Tư Ninh Ninh không muốn đối mặt với Tư Chấn Nam dù chỉ một giây. Nhưng Hoắc Lãng nói đúng, cô phải bình tĩnh.
Thích hay không thích vốn dĩ không quan trọng, cuộc đời này không dài cũng không ngắn, cô sẽ không có quá nhiều thời gian đối diện với Tư Chấn Nam.
Tư Ninh Ninh bắt đầu yên lặng dùng bữa, trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng chỉ có tiếng nói chuyện của Hoắc Lãng và Tư Chấn Nam.
Tư Chấn Nam làm việc trong đơn vị công lập, là bởi vì đặc thù nghề nghiệp, kỳ thật ngày nghỉ không nhiều. Tỷ lệ xin nghỉ thành công không lớn. Ông tới tỉnh H đã chuẩn bị tốt tinh thần bị đuổi ra khỏi nhà, cho nên không tính toán ở lại. Ấy vậy mà thực tế, ông không bị đuổi ra khỏi nhà.
Không những không bị đuổi ra ngoài, ngược lại Hoắc Lãng còn đề cập đến khí hậu ở miền Nam và miền Bắc có những điểm khác nhau. Nếu công tác của ông không vội thì có thể ở lại thêm hai ngày để cảm nhận.
Công tác của Tư Chấn Nam yêu cầu đi cần phải đi thăm dò địa hình khắp nơi. Một năm ít nhất có khoảng bảy đến tám tháng phải chạy khắp nơi trời Nam đất Bắc. Địa phương này tọa độ bao nhiêu, khí hậu là cái dạng gì, mùa nào có gió, mùa nào có mưa ông là người rõ ràng hơn bất cứ ai. Chỉ là, không rút ra được thời gian nhàn rỗi để ở lại. Song khi ông nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của con gái, ông dừng lại.
Bỏ qua đi những sự xấu hổ trước đó, Tư Chấn Nam cười hiền lành: “Cha cũng muốn nhìn xem nơi mà Ninh Ninh mấy năm nay sinh hoạt là như thế nào.”
Trước kia khi con gái ở nhà, thời gian ở bên người đã không nhiều, hiện tại con gái đã gả cho người ta, về sau càng không có cơ hội nào nữa.
Làm nũng cũng được, nổi giận đỏ mặt cũng được. Chỉ cần nghĩ đến, về sau hai người trời Nam đất Bắc, ngày tết cũng khó có thể về nhà một lần, lòng Tư Chấn Nam chua xót đến vô cùng, nụ cười càng trở nên chua chát, gượng gạo.
Hoặc lãng nhìn tình hình, cảm thấy cứ như vậy đi xuống không chừng không đạt được kết quả mà anh mong muốn, nói không chừng còn có thể làm gia tăng mâu thuẫn giữa hai cha con càng trở nên sâu sắc, vì thế anh bèn đề nghị:
“Cả quãng đường tới đây chắc cha mệt rồi? Ninh Ninh hôm nay đã dọn ra một căn phòng cho khách, nếu không ngài đi nghỉ ngơi trước!”
“Ừ, được được!”
Tư Chấn Nam vội vàng gật đầu.
Đưa Tư Chấn Nam đi đến tầng một, vào căn phòng bên tay trái, Hoắc Lãng xoay người trở về phòng chính, đối mặt với khuôn mặt nhíu chặt mày của Ninh Ninh.
Bất đắc dĩ cười cười, giúp từ Ninh Ninh thu dọn bàn, thấp giọng: “Ông ấy có thể lựa chọn không đến, nhưng ông ấy đã đến, em có biết vì sao không?”
Là bởi vì đối với đứa con gái cùng quan hệ huyết thống này vẫn còn nhớ mong, hoặc gọi là yêu thương?
Đúng vậy, có lẽ trên đời này không có bậc cha mẹ nào mà không yêu thương con cái của mình cả. Nhưng tình yêu thương thì muôn màu muôn vẻ. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nhưng thịt ở lòng bàn tay dày ở mu bàn tay rất nhiều.
Tư Ninh Ninh hiểu rõ điểm này, xong cô vẫn tỏ ra bướng bỉnh, quật cười: “Em đối với vấn đề này không có hứng thú, lần sau đừng có nói những gì mà em không làm, anh không cần ở trước mặt ông ta xây dựng hình ảnh hiếu thuận của em.”
“Em không cần, ông ta càng không cần.”
“Em tức giận? Bởi vì anh mời ông ấy lại đây?”
“Không.” Tư Ninh Ninh phủ nhận: “Em chỉ là … Thôi đi, không có gì.”
Từ Ninh Ninh lắc đầu, không tiếp tục nói tiếp.
Ở phương diện này đúng là điểm yếu của cô, cô không biết xử lý như thế nào để giải quyết nó thích đáng nhất có thể.
Tư Ninh Ninh là cố ý tránh né, Hoắc Lãng nào cho cô cơ hội này: “Có một số con đường nhất định phải đi qua thì mới có thể sống một cuộc đời mới. Đời người sẽ luôn có những trải nghiệm tồi tệ, đây là chuyện không tránh được và đồng thời cũng sẽ có những sự ngọt ngào. Nếu em đối với một người, có bất cứ điều gì bất mãn hay là không hài lòng có thể thẳng thắn hỏi đối phương.”
“Nhận được câu trả lời có lẽ sẽ không được như mong muốn của em, chí ít, đó là sự thật, nó sẽ khiến em biết em không phải là người sai.”
“Cuối cùng, hận cũng được, mà tha thứ cũng vậy! Hết thảy đều không quan trọng, ít nhất em có thể sống một cách thống khoái. Anh hy vọng em có thể cho bản thân mình một cơ hội, sẽ không bởi vì những chuyện này, mà trong một số trường hợp rơi vào tình huống hoài nghi chính bản thân mình.”
“Em phải biết anh yêu em, Sớm Mầm thích em, Hòa Cốc cũng thích em. Các đồng chí thanh niên trí thức mỗi một người đều rất quý em. Em từ trước đến đây là một người vô cùng quan trọng trong lòng mọi người. Điểm này không cần nghi ngờ.”
Từ Ninh Ninh ngẩn người, ngay sau đó, hốc mắt cảm giác nóng lên,
Những lời này của Hoắc Lãng xuất phát từ góc độ của anh ấy, là những điều mà cô chưa từng nghĩ đến, có lẽ, cô thực sự phải cho bản thân mình cơ hội.
Hoắc Lãnh thấy Tư Ninh Ninh còn do dự, anh sẽ không ép em ấy phải đưa ra quyết định ngay bây giờ.
Đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Ninh Ninh. Hoắc Lãng tiếp nhận chén đũa, lại rút cái khăn lông lau đôi bàn tay dính đầy dầu mỡ của cô gái nhỏ, anh cầm tay em lên trên gác mái.
Gác mái là phòng của Hòa Cốc và Sớm Mầm, nhưng lúc này, nên tách Tư Ninh Ninh và Tư Chấn Nam ra mới tốt.
Đưa người đến chiếc giường nhỏ, đắp chăn bông:
“Hôm nay em dậy sớm đã mệt rồi, em nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon, em có thể từ từ suy nghĩ, bất luận cuối cùng em đưa ra quyết định như thế nào thì anh đều sẽ tôn trọng em, hơn nữa sẽ ủng hộ em vô điều kiện.”
Tư Ninh Ninh rối rắm cau mày, trầm mặc không lên tiếng.
Hoắc Lãng khép hờ tấm rèm cửa sổ, xoay người hôn lên trán cô gái nhỏ, thấp giọng an ủi vài câu, sau đó đóng cánh cửa gỗ trên tầng gác mái, đi xuống lầu.
Tư Ninh Ninh hít hít cái mũi, tre ngoài cửa sổ từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau in hình bóng lên tấm rèm cửa sổ. Giống y như suy nghĩ mông lung của cô lúc này
Tư Ninh Ninh cụp mi, ôm lấy gối, hít thật sâu rồi thở ra.
Dụng ý của Hoắc Lãng, cô có thể hiểu, cho nên cô sẽ suy nghĩ thật kỹ càng!