Editor: Hye Jin
Dưới áp lực kép , Tư Ninh Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này rất sâu nhưng không hề yên giấc, ký ức của hai đời đan xen vào nhau, cô giống như viên sỏi bị đẩy lên đầu ngọn sóng, cũng giống như con tôm con cá nhỏ bé bị cuốn đi khi thủy triều xuống, hoàn toàn bị động, không hề có chút xíu nào tự chủ.
Ở trong hiện thực, trong gia đình, trong các mối quan hệ, tại sao cô không thể được yêu thương?
Sau giờ ngọ ngày xuân, bóng cây đung đưa, ánh mặt trời ấm áp, quầng sáng xuyên vào căn gác mái lúc sáng lúc mờ, nhưng Tư Ninh Ninh lại không cảm nhận được hết những điều này.
Mùng bị bung ra một nửa, thân thể Tư Ninh Ninh cuộn tròn thành quả bóng trên chiếc giường chật hẹp, nước mắt vô thức rơi xuống trượt xuống cổ, xuống tóc ...
Tư Ninh Ninh được đưa lên gác mái nghỉ ngơi, nhà chính lộn xộn cùng tầng một đều là Hoắc Lãng dọn dẹp, đến chạng vạng Tư Ninh Ninh còn chưa dậy, cho nên bữa tối cũng là do Hoắc Lãng phụ trách.
Lúc ấy Tư Chấn Nam đã ra khỏi phòng, đi tới đi lui mấy vòng, bị Hoắc Lãng đang bận rộn công việc chú ý tới, anh gật đầu cười cười xem như chào hỏi.
Nhìn quanh trong bếp, Tư Chấn Nam có chút thất vọng khi thấy trong bếp trừ Hoắc Lãng ra thì chỉ có hai đứa nhỏ.
Hoắc Lãng thấy thế, nâng cằm, Hòa Cốc lập tức hiểu ý, vẫy tay với Sớm Mầm: "Sớm Mầm, em đi với anh ra sân sau nhà cũ hái hành lá về."
"Vâng!"
Lúc đứa nhỏ rời đi, Tư Chấn Nam dứt khoát ngồi xuống nhà bếp.
Dường như cảm thấy cái áo Tôn Trung Sơn không tiện, thêm nữa là trong nhà bếp ấm áp, Tư Chấn Nam cởi áo khoác đặt lên đống củi bên cạnh.
Hoắc Lãng vẫn luôn liếc nhìn Tư Chấn Nam, lúc này Tư Chấn Nam đang mặc một chiếc áo len màu đen, cổ áo sơ mi làm bằng vải cotton dày lộ ra ở cổ. Không có áo khoác kiểu Tôn Trung Sơn, trên người thiếu đi ít nghiêm cẩn, cũ kỹ. Nhìn thế nào cũng khiến người khác cảm thấy đặc biệt có hơi thở văn nhân.
Nhưng chính là một con người khiêm tốn, văn nhược này lại gây là tổn thương tâm lý nặng nề cho người con gái anh yêu.
Tư Chấn Nam không giống loại người không có đầu óc, không phải người hồ đồ. Ông ấy rất rõ hành động của mình tổn thương con gái, chính ông ấy trong lòng rõ rành rành.
Lúc Tư Ninh Ninh từ Bắc Kinh trở về vẫn chưa kể cho anh nghe tỉ mỉ đã xảy ra chuyện gì. Cho nên Hoắc Lãng cũng không biết Tư Chấn Nam muốn có con trai.
Giờ phút này Hoắc Lãng chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh không thể mở miệng chất vấn Tư Chấn Nam, chỉ có thể tự hỏi đi hỏi lại trong lòng: Tại vì sao?
Tư Chấn Nam làm như vậy rốt cuộc vì cái gì? Đáng giá sao?
Vấn đề này không phải Hoắc Lãng có thể có câu trả lời, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tư Ninh Ninh đang trong trạng thái căng chặt, sự tôn trọng, tôn kính của Hoắc Lãng đối với Tư Chấn Nam bỗng nhiên lạnh đi vài phần.
Tư Chấn Nam không quý trọng Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng sẽ.
Nếu không phải muốn Tư Ninh Ninh ra khỏi bóng ma tâm lý, Hoắc Lãng sẽ không mạo hiểm mời Tư Chấn Nam tới.
Hoắc Lãng trong tiềm thức đã trở nên thù địch với Tư Chấn Nam, cho nên giờ phút này lời muốn nói càng ít đi nhiều.
Tư Chấn Nam là một người sống sờ sờ, còn lăn lê bò lết sống hơn nửa người, không có khả năng chút chuyện như này mà không nhận ra. Đối diện với con rể đối xử lạnh nhạt, ông chưa hề biểu lộ ra sự bất mãn, thậm chí ở gần ánh lửa sáng, nụ cười càng thêm ân cần:
"Sao không thấy Ninh Ninh? Kêu con bé ra giúp con cùng làm."
"Chỉ chút chuyện nhỏ, ai làm chẳng giống nhau. Em ấy hôm qua thức dậy sớm, để em ấy ngủ nhiều một chút." Hoắc Lãng ngoài cười nhưng trong không cười trả lời.
Tư Chấn Nam dừng lại, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong bếp trầm mặc một lúc, sau đó xoa xoa tay thở dài: “Gặp được người như con, là phúc khí của Ninh Ninh."
"Lời này nói không đúng.”
"Sao?"
Hoắc Lãng bật cười, chân thành hơn trước rất nhiều: "Gặp được Ninh Ninh là phúc khí của con."
Hoắc Lãng cúi đầu bận rộn thái rau, khóe miệng nhếch cười, sự cưng chiều hầu như không thể giấu đi được.
Có người có thể chăm sóc tốt cho con gái mình không phải là một điều tốt sao?
Nhưng khi cúi người tránh tia lửa tí tách phát ra từ bếp lửa, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt cưng chiều của Hoắc Lãng, không biết vì sao Tư Chấn Nam đột nhiên có chút hoảng hốt.
Ninh Ninh là con gái của ông!
Là do ông yêu thương nuông chiều mới đúng. Hoắc Lãng từ xó xỉnh nào nhảy ra tới? Không nói gì đã cướp đi con gái ông đi rồi.
Địch ý sinh ra không thể giải thích được, chỉ mất một lúc để Tư Chấn Nam nhận ra sự ty tiện của chính bản thân mình.
Một số hình ảnh nhanh chóng lóe lên trong đầu ông, phảng phất như vừa ý thức ra được Tư Ninh Ninh là con gái mình, bờ vai rộng của Tư Chấn Nam đột nhiên sụp xuống, cảm giác áy náy vô tận tràn ngập lồng ngực.
Chóp mũi đau nhức, trong nháy mắt, nước mắt giàn giụa, Tư Chấn Nam che giấu sự xấu hổ của mình bằng cách cúi đầu xoa xoa thái dương.
Cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, trong cơn run rẩy, ký ức của Tư Chấn Nam được kéo về đoạn thời gian rất lâu trước đây, khi con gái ông từ mới khi sinh ra đến khi tóc tơ dài ra, thắt thành từng bím tóc nhỏ mềm như bông, tập tễnh học bước đi, lúc đó con gái cao chỉ ngang đến cái bàn.
Mọi ký ức dường như đến đó thì ngừng hẳn. Càng về sau con gái bắt đầu xa lạ, không bao giờ như khi còn nhỏ, hướng về phía ông duỗi tay đòi ôm, không bao giờ vui vẻ rạng rỡ như trước kia ...
Tư Chấn Nam tự biết bản thân không phải một người cha trách nhiệm, bây giờ chân chính nghĩ kỹ, không phải là không trách nhiệm mà là nghiệp chướng nặng nề.
Ông vắng mặt trong giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời con gái, giờ con gái đã có cuộc sống mới hạnh phúc, ông lấy quyền gì mà can thiệp, nhúng tay, so đó, còn không cam lòng phẫn nộ?
Thân thể Tư Chấn Nam kịch liệt run rẩy tiếng khóc rống từ thân thể gầm ra ngoài, tiếng hít thở càng thêm nặng nề, Hoắc Lãng biết tình trạng của ông lúc này.
Anh không làm phiền Tư Trấn Nam, đợi vài phút sau khi Tư Trấn Nam gần như bình tĩnh lại, anh mới chậm rãi nói:
“Con không biết chưa hai cha con đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay lúc này đây mời ngài cần phải bình tĩnh, nói chuyện rõ ràng với vợ con."
Về mặt vật chất, có thể Tư Ninh Ninh chưa từng thiếu thốn, còn về mặt tình cảm, trái tim em ấy đã khô cạn từ lâu.
"Nếu có thể, xin ngài hãy đối với em ấy nhiều áy náy hơn, nhiều yêu thương hơn. Em ấy .... trong lòng rất đau khổ.”
Vì có thể đồng cảm với Tư Ninh Ninh nên Hoắc Lãng nhiều khi không thể tưởng tượng nổi.
Một cô gái tươi đẹp và ưu tú như vậy, vậy mà rơi vào vũng lầy tình cảm khốn khổ ...
Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng đủ khiến lòng người chua xót. Tư Chấn Nam bản thân ông là người làm cha, sẽ có phản ứng lớn thế này. Hoắc Lãng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhanh chóng xào ra đặt trên bệ bếp, dựa vào nhiệt độ của bếp làm ấm, Hoắc Lãng lại làm thêm một món ăn mặn.
Món mặn dễ làm, xào thịt là được, khó là làm sao cho thịt mềm ngon. Hoắc Lãng lấy đồ ăn ra, qua loa rửa sạch sau đó vớt cơm đổ vào nồi. Sau đó nấu xong món ăn mặn thì đặt ở bệ bếp giữ ấm, xong việc anh lập tức ra khỏi nhà bếp.
Có lẽ, Tư Chấn Nam yêu cầu phải cẩn thận suy ngẫm lại.