Editor: Hye Jin
Trước khi bữa tối được dọn lên bàn, Tư Ninh Ninh từ trên gác xép đi xuống, chải lại tóc, thong thả múc nước rửa mặt cho tỉnh táo. Hoắc Lãng dọn đồ ăn lên bàn, cô mới treo chiếc khăn sạch lên giá chậu rửa mặt, xoa xoa tay ngồi vào bàn ăn cơm.
Một bàn có năm người, Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng, hai đứa nhỏ, Tư Chấn Nam.
Không giống như lúc tới, hiện giờ đang ngồi ở vị trí chủ tọa, có lẽ trong lòng Hoắc Lãng không thích Tư Chấn Nam, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha của Tư Ninh Ninh.
Khi Tư Ninh Ninh rơi vào trạng thái kích động, có một số việc em ấy không thể giải quyết được, vì vậy, lúc này, Hoắc Lãng sẽ giúp em ấy giải quyết mọi việc, chẳng hạn như lúc đối mặt với Tư Chấn Nam vẫn nên có sự tôn trọng nhất định.
Nếu đặt tình huống lúc Tư Chấn Nam vừa mới đến, Tư Ninh Ninh có thể sẽ phản kháng, nhưng sau một thời gian điều chỉnh, giờ khắc này, tâm tình Tư Ninh Ninh giống như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, gián tiếp Tư Ninh Ninh cũng tán thành với cách sắp xếp của Hoắc Lãng.
Chuyện này nhìn thì có vẻ rất nhỏ, nhưng trên thực tế có thể nhìn ra rất nhiều điều, chẳng hạn như hành vi cùng giáo dưỡng của Hoắc Lãng cùng với việc anh ấy trấn an dẫn đường, bổ xung những thiếu sót của cô ...
Tư Ninh Ninh rất rõ ràng về tình hình của mình, và biết rằng khi đối mặt với Tư Chấn Nam, cho dù cô có bình tĩnh đến đâu cũng sẽ khó có hành động thỏa đáng, vì vậy về mặt này, cô rất biết ơn Hoắc Lãng, lòng càng thêm vững vàng, mình không chọn sai người.
Tư Ninh Ninh thần sắc bình tĩnh, trong suốt bữa cơm ít nói cười hơn bình thường, hai nhóc con hiển nhiên cảm thấy bầu không khí trong nhà không thích hợp, đưa mắt nhìn qua một vòng, liếc nhìn nhau rồi ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.
Một bàn lớn mọi người im lặng dùng bữa xong, giúp Hoắc Lãng thu dọn chén đĩa, Tư Ninh Ninh trở lại phòng chính, nhìn Tư Chấn Nam đang có chút lúng túng, nhấp môi nói chuyện: "Nếu đã tới vậy thì nói chuyện đi."
Tư Chấn Nam sửng sốt một giây, nháy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng căng thẳng, cơ hồ là đứng dậy ngay lập tức: "Được, được."
Tư Ninh Ninh mặc kệ sự co quắp của ông ấy, tay giơ lên ra hiệu cho ông ấy ra sân sau.
Chờ khi Tư Chấn Nam đi rồi, Tư Ninh Ninh nhàn nhã pha trà, Hoắc Lãng vẫn âm thầm chú ý tình hình của cô, thấy cô pha trà, anh lập tức thu dọn bàn bếp nhỏ dọn ra sân sau bày ra, đặt hai cái ghế nhỏ.
Hai cha con muốn nói chuyện, phải tâm bình khí hòa ngồi xuống nói cho rõ ràng.
Tư Ninh Ninh từ phòng chính đi vào, ngay lúc Hoắc Lãng đặt ghế trở lại phòng bếp, hai người nhìn nhau, cô chú ý tới hành động của anh, Tư Ninh Ninh làm ra vẻ oán trách, Hoắc Lãng bật cười, đưa tay xoa xoa đầu vợ: "Đi đi, nghiêm túc nói chuyện, anh ở phía trước chờ em."
"Vâng!"
Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng gật đầu, bưng hai cái ca tráng men nóng hổi bước qua ngạch cửa phòng bếp, ra sân sau.
Khi Hoắc Lãng nhìn thấy cô đi về phía Tư Chấn Nam, anh thực sự có chút lo lắng, anh cảm thấy mọi chuyện đã đi đến nước này rồi, nên cho Ninh Ninh thời gian và không gian để giải quyết dứt điểm chuyện này.
Do dự một hồi, Hoắc Lãng lảo đảo mấy bước, đi vào nhà chính.
Ở sân sau, Tư Ninh Ninh đẩy một cái ca tráng men sang cho Tư Chấn Nam, tự mình cầm một cái, cách bàn nhỏ, ngồi cùng hướng với Tư Chấn Nam, ánh mắt nhìn về phía rừng tre.
Cô không nói gì làm Tư Chấn Nam ngồi không yên, là người mở miệng trước gọi tên cô: "Ninh Ninh..."
Trong lòng Tư Chấn Nam có quỷ, song nguồn gốc của sự áy náy chủ yếu là lúc con gái trưởng thành, dọc quãng đường đó, ông không hề bên cạnh.
Đối với mong muốn có một nam đinh, có một đứa con trai, trước sau ông luôn nghĩ đây là suy nghĩ và mong muốn chung của tất cả đàn ông trong mọi gia đình.
Ông chưa bao giờ cảm thấy điều đó là sai.
Quả thực, trong một gia đình truyền thống, cái chấp nhất này gần như là bệnh, xác thực khó mà nói được nguyên nhân vì sao. Tư Chấn Nam tựa như chưa hề ý thức được những sai lầm lớn nhỏ mà mình đã tích lũy trong suốt chặng đường mới là nhân tố dẫn đến cục diện bế tắc như hiện tại.
Tư Chấn Nam cúi đầu, vô thức xoa xoa tay, tựa như muốn thông qua những động tác nhỏ này để giảm bớt áp lực tâm lý.
Ông muốn cùng con gái hòa giải nhưng không biết làm thế nào, dường như tất cả những gì ông có thể làm và nghĩ đến là một câu: "Thật xin lỗi."
Nghĩ như vậy ông cũng mở miệng luôn.
“Ninh Ninh, mấy năm nay cha có lỗi với con …”
Tư Chấn Nam nói đến hai mắt đỏ hoe, thanh âm lại nghẹn ngào lên: “Lần trước con rời khỏi Bắc Kinh, lúc cha về cha đã suy nghĩ, mấy năm nay cha ít quan tâm đến con, làm con phải chịu thiệt thòi, là cha xin lỗi con ..."
Tư Chấn Nam chưa bao giờ dám cầu xin con gái mình tha thứ, cũng không có mặt mũi cầu xin sự tha thứ, ngay giờ phút này, chỉ có hai cha con trong cái sân nhỏ này, cảm xúc Tư Ninh Ninh an ổn bình tĩnh, còn pha trà cho ông, nháy mắt, Tư Chấn Nam đã phạm phải một sai lầm nhỏ.
Tư Chấn Nam cho rằng đây là thái độ mềm mỏng của Tư Ninh Ninh, kết quả là xin lỗi vài câu xong, ông do do dự dự, cuối cùng áy náy, mong đợi mở miệng:
"Ninh Ninh, con có thể cho cha một cơ hội sao? Cha ... cha nhất định sẽ bù đắp cho con, có thể chứ?"
Có lẽ Tư Chấn Nam là người sống tình cảm, bình thường thờ ơ lãnh đạm, nhưng một khi nhập vai vào một nhân vật, lời nói của chính mình làm bản thân ông cảm động, tỷ như giờ phút này nhập vai cha hiền, lời nói ra, nước mắt lã chã rơi xuống.
Vấn đề là Tư Ninh Ninh không phải đứa trẻ ba tuổi, sẽ không bị mấy câu nói hay hoặc một viên kẹo là có thể lừa gạt qua đi.
“Phù …”
Cầm cái ca tráng men thổi một hơi, hơi nóng từ nước đường khiến mắt Tư Ninh Ninh nhòe đi. Cô thổi thổi vài cái, hơi nguội mới nhấp vài ngụm.
Buổi tối mùa xuân còn lành lạnh, nước trà đường ấm nóng trượt xuống miệng, vào bụng khiến cả cơ thể dễ chịu hẳn ra.
"Lời xin lỗi của ngài, tôi đã thu được."
Sau khi nghe Tư Chấn Nam nói lảm nhảm sám hối một lúc, Tư Ninh Ninh thở ra một hơi, cầm cái ca tráng men để lên đầu gối, chậm rãi và bình tĩnh nói:
"Nếu trước khi xuống nông thôn, tôi có thể trả lời cho ngài một câu trả lời là có tha thứ hay không, còn hiện tại, tôi không có tư cách."
Một sinh mệnh đã mất đi sẽ không trở lại, cô không có tư cách thay thế nguyên chủ tha thứ.
Nghe con gái nói ra những lời kia, Tư Chấn Nam lầm tưởng rằng con gái vẫn còn tức giận không chịu tha thứ cho ông, vẻ mặt ông lại trở nên nặng nề đau đớn: “Ninh Ninh, cha …”
Tư Chấn Nam chưa kịp nói gì đã bị Tư Ninh Ninh cắt ngang: "Tôi có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện với ngài, không đại biểu tôi tha thứ cho ngài.”
Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn Tư Chấn Nam, vẻ mặt rất bình tĩnh, nói là bĩnh tĩnh, thật ra là lạnh nhạt và thờ ơ.
Và chính cái nhìn vô cảm đó đã trấn áp thành công toàn bộ những gì Tư Chấn Nam đang định nói.