Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 509 - Chương 509: Phấn Chấn Tinh Thần

Chương 509: Phấn Chấn Tinh Thần Chương 509: Phấn Chấn Tinh Thần

Editor: Hye Jin

"Tôi chỉ tò mò thôi."

"... Hả? Cái gì?"

"Tôi có thể hỏi một câu không?"

"... Ừ." Tư Chấn Nam cứng ngắc gật đầu: "Con nói đi."

Tư Ninh Ninh lại thở ra một hơi, rút tầm mắt nhìn vầng trăng khuyết mờ mờ phía xa, hỏi ra vấn đề mà bản thân cô vẫn luôn hoang mang.

“Thân là một người cha, làm nhục con gái chính mình, hoặc là dung túng cho người khác ngược đãi con gái mình, rốt cuộc là tâm trạng thế nào?"

"Là thật sự ghét? Hay là hận?"

Nếu Tư Chấn Nam ở những năm 1970 lựa chọn bỏ qua, là bởi vì có tư tâm, vậy cha cô ở thế kỉ 21 thì sao?

Một doanh nghiệp đứng 500 thế giới, rất nhiều của cải, và vâng, ông ấy không có con trai.

Mà ông ấy đã ly hôn rồi, muốn có con trai cũng có thể tái hôn, mà ông ấy không có, giữ thân mình trong sạch, chưa từng có nữ nhân khác ở bên cạnh ...

Vậy thì rốt cuộc vì sao?

Lại đối xử với cô như vậy?

“Ninh Ninh …”

Tư Chấn Nam còn tưởng rằng Tư Ninh Ninh còn đang muốn nói những chuyện trước đây, muốn nói lại tôi, chần chừ giải thích, Tư Ninh Ninh lại không cho ông cơ hội nói chuyện.

Lau mặt để che giấu nỗi buồn, Tư Ninh Ninh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói chuyện:

"Tôi đã từng đứng ở góc nhìn của ông để suy nghĩ, nhưng tôi càng vì ông mà suy xét thì càng vì tôi mà khổ sở."

"Tôi suy nghĩ nhiều đêm vẫn không thể hiểu được. Đứa trẻ nhỏ đáng yêu, hai tay chân thành, ánh mắt đầy tình cảm, lưu luyến không rời, các người sao có thể hạ nhẫn tâm giẫm đạp, lần lượt đấy cô ấy ra xa."

"Thương cũng được, mà hận thì cũng được, gút mắt của người lớn cũng được ... Những rối rắm trong đó, bản thân cô ấy có làm cái gì sai đâu?"

Tư Ninh Ninh tự nói với chính mình, như thể cô đang đối mặt với Tư Chấn Nam, nhưng lại phảng phất như không gian đen xen biến hóa, ngồi trước mặt cô không phải là còn Tư Chấn Nam ở năm 1970, mà là người đàn ông trong bộ vest ở thế kỉ 21, sắc mặt xa cách, lãnh đạm.

Cô đã có cuộc sống của riêng mình, thật vô nghĩa khi nhớ lại quá khứ, vậy mà oán khí cùng không cam lòng từ tận đáy lòng tích tụ từ khi còn nhỏ cô không chút nào che giấu phát tiết ra toàn bộ.

Cũng chỉ có lúc này đây.

Cô không thể vượt qua bài kiểm tra, nhưng là sau lần này, cô sẽ vĩnh viễn vĩnh biệt con người nhạy cảm và mong manh này đi.

Quá khứ khiến cô sợ hãi, qua đi rồi chẳng còn quan trọng nữa.

Điều quan trọng là phía trước, là tương lai.

Về sau cô sẽ có con của mình, cũng sẽ đứng ở vị trí giống như Tư Chấn Nam, cô sẽ trở thành vai trò đó, song cô hạ quyết tâm vĩnh viễn không trở thành người như cha cô vậy ...

Tư Chấn Nam vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để nói, mãi cho đến khi kết thúc chủ đề, ông chưa một lần có thể mở miệng.

Con gái không nói sẽ tha thứ cho ông, mà nói sẽ cùng ông hòa giải, và điều kiện để hòa giải là giữ khoảng cách với nhau, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.

Thời điểm cần thiết thì gặp mặt, không cần thiết thì đừng có cưỡng cầu.

Kết quả này không ngoài dự đoán của Tư Chấn Nam, mà so với kết quả tồi tệ nhất mà ông từng tưởng tượng khi đến đây thì tốt hơn rất nhiều.

Dù không vừa ý, Tư Chấn Nam vẫn lựa chọn đồng ý.

Hoặc là nói, ông chỉ có thể đáp ứng.

Nếu ông có một chút xíu kháng nghị, phản kháng, kết quả sẽ là mất đi đứa con gái này ...

Tư Chấn Nam không thể không chấp nhận kết quả như vậy.

Ở lại Hoắc gia một đêm, Tư Chấn Nam lặng lẽ đếm số tiền, số phiếu mang theo bên người, để lại năm tệ mua vé tàu đường về cùng với tiêu dùng trên đường. Còn lại một chồng dày hơn hai trăm tệ, ông cuốn lại đè dưới giường, xem như tài chính cho hai vợ chồng trẻ.

Nếu trực tiếp đưa tiền, cô con gái bướng bỉnh của ông nhất định không nhận.

Sau khi giấu tiền xong, Tư Chấn Nam thở phào nhẹ nhõm, một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, lúc ăn sáng Tư Chấn Nam nói là ông sẽ rời đi.

Tư Ninh Ninh không giữ người lại, thời điểm Hoắc Lãng tiễn Tư Chấn Nam đi, cô không đến đưa tiễn.

Cô điềm tĩnh, trấn định, còn Tư Chấn Nam không có thong dong được như vậy. Khi ông bước ra khỏi sân nhà Hoắc gia, Tư Chấn Nam khắc chế không được xoay người.

Cho dù quan hệ không thân thiết, nhưng có một câu nói như thế nào?

Máu mủ tình thâm.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã.

“Ninh Ninh à, cha đi đây ..."

Lúc chia tay, Tư Chấn Nam trong lòng sinh ra sự lưu luyến không tha, ánh mắt tang thương: "Con cùng Hoắc Lãng có rảnh về thăm cha, nhà vĩnh viễn mở rộng cửa chào đón con.

Tư Ninh Ninh ban đầu không muốn trả lời câu hỏi này, nghĩ nghĩ, phun ra một hơi trào phúng: "Chủ hộ trong nhà là tôi, ông không muốn mở cửa cũng không được."

Tư Chấn Nam ngẩn ra một chút, xoa xoa ót cười gượng.

Tư Ninh Ninh không muốn chậm trễ nữa, vẫy tay thúc giục: “Đi thôi, đi thôi.”

Tư Chấn Nam và Hoắc Lãng còn chưa kịp phản ứng, cô đã xoay người vào phòng trước.

Vài phút trôi qua, hoặc có thể là nửa giờ trôi qua, Tư Ninh Ninh ngồi ở sân sau, đắm chìm trong suy nghĩ, không biết phải làm gì mới tốt.

Hai đứa nhỏ ở bên cạnh, một đứa bên trái một đứa bên phải. Dường như cảm nhận được cảm xúc của cô không tốt, Sớm Mầm cùng Hòa Cốc hai đứa ôm cánh tay cô, khuôn mặt thân mật dán lên làm nũng:

"Tư Ninh Ninh / Chị Ninh Ninh đừng buồn nữa."

“Bọn em ở bên cạnh chị, anh cả cũng vậy."

“Chúng ta là người một nhà, vĩnh viễn ở bên cạnh chị, vĩnh viễn ở cùng nhau.”

Tư Ninh Ninh trong lúc nhất thời xuất thần, một cái chớp mắt bỗng nhiên bị kéo về.

Những lời trẻ con của trẻ con là thuốc chữa nhân tâm tốt nhất, tâm tình Tư Ninh Ninh trở nên ổn định trở lại.

Ôm chầm hai đứa nhỏ, thơm một cái, đánh lên tinh thần, giơ tay ra lệnh:

"Được rồi, Tết Nguyên đán chơi đã đủ rồi? Bài tập làm xong chưa? Chăn hôm nay đã gấp chưa? Lông vịt lần trước phơi khô đâu? Lát nữa chị đi kiểm tra nha!"

"Ahh! Chờ một chút! Chờ một chút rồi kiểm tra mà."

Hai đứa nhỏ lúc đầu cười gượng, nghe nói cần kiểm tra thì vội bỏ chạy, kịp thời chữa cháy.

"Sớm Mầm, chăn của em gấp không đúng cách! Anh cả nói, em phải gấp nó thành những miếng đậu phụ gọn gàng!!"

Khoảng sân nhỏ yên tĩnh lại trở nên sôi động, Tư Ninh Ninh đứng dưới ánh ban mai ấm áp, lắng nghe âm thanh "thình thịch" uỵch" phát ra từ căn gác xép. Cùng với tiếng bước chân, khóe miệng cô nở một nụ cười rạng rỡ.

Đôi lời của tác giả Đường A Dao:

Đôi lời của tác giả Đường A Dao:

Con người không ai là hoàn hảo, mỗi con người đều sẽ có nhược điểm và khuyết điểm, tôi chưa bao giờ cho rằng rằng Hoắc Lãng và Tư Ninh Ninh là hoàn mỹ.

Có người nói rằng đến cuối cùng Hoắc Lãng bị thế cục vướng chân, tôi nghĩ điều đó thật buồn cười. Hai từ "sứ mệnh" có lẽ đang có khuynh hướng bị bắt cóc. Nếu Hoắc Lãng thật sự bởi vì ham muốn ích kỷ của bản thân và vì " tình yêu”, thì trong lòng tôi, đây mới được gọi là sự sụp đổ nhân vật.

Bởi vì đơn thuần mà thích và yêu ở bên nhau, chưa chắc đã đúng. Nhưng nếu yêu nhau, trong quá trình đó bổ sung cho nhau, dẫn đường đối phương trở nên càng tốt thì mới là đúng.

Các cô gái hãy đọc sách một cách lý trí, A Dao không dám nhận mình viết hay, nhưng trong bộ truyện này xác thực có rất nhiều chỗ đáng để suy ngẫm. Trên đời này vĩnh viễn không chỉ có "tình yêu", còn rất nhiều điều mới lạ khác, đừng chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của mọi thứ, nhất là trong cuộc sống, coi chừng bị lừa dối!

Bình Luận (0)
Comment