Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 51 - Chương 51: Có Qua Có Lại

Chương 51: Có Qua Có Lại Chương 51: Có Qua Có Lại

Editor: Hye Jin

Đúng là đàn ông có cá tính, cộng thêm ngoại hình soái một chút dù đi bất cứ đâu cũng thu hút ánh mắt của người khác giới.

Chỉ là lấy cái tính cách lãnh đạm của Mạc Bắc, Tống Tiểu Vân chủ động thể hiện tình cảm tương đương với việc nháy mắt đưa tình với kẻ mù, nhất định sẽ bị bỏ qua.

Giống y như suy đoán, Mạc Bắc chỉ khẽ liếc nhìn Tống Tiểu Vân một cái, chân dài đi về phía bên tòa nhà nam thanh niên trí thức mà không nói một lời.

Nhìn thấy Tống Tiểu Vân sắc mặt cứng đờ, Tư Ninh Ninh bước ra một bước, cong môi cười: "Tiểu Vân, tớ cũng đã trở về rồi"

Mạc Bắc cao ráo, Tư Ninh Ninh còn đứng ở phía sau, cho nên Tống Hiểu Vân nhìn không thấy.

Tư Ninh Ninh đột nhiên xuất hiện, Tống Tiểu Vân đầu tiên là giật mình, sau mới phản ứng, cười cười chào hỏi: "Thanh niên trí thức Tư."

"Thanh niên trí thức Tư, Thanh niên trí thức Tư nghe có vẻ quái quái, gọi tớ là Tư Ninh Ninh, hoặc Ninh Ninh là được rồi."

"Được"

“Ninh Ninh ~ Ninh Ninh ~”

“Bộ quen thuộc lắm hay sao chứ.”

Tưởng Nguyệt bĩu môi âm dương quái khi coi thường mấy câu rồi hừ hừ, ôm măng quay lưng lại.

"Nghe nói cậu đi vào trong đội? Thế nào? Mọi người ở đây có thân thiện không?

Tư Ninh Ninh không để ý đến Tưởng Nguyệt, ngồi cùng với Tống Tiểu Vân trên bậc cửa.

Mấy cậu ấy đang lột mang, cô thì đang sơ chế nấm báo mưa: "Mọi người đều rất dễ nói chuyện."

Dừng một chút, Tư Ninh Ninh khóe môi khẽ cong lên, giọng nói trong trẻo không nhẹ cũng không nặng, giống như vô tình thả ra một câu: "Đương nhiên, tiền đề là cậu phải thành tâm."

Không thân không thiết, cậu phải thân thiện thì tôi mới mở lòng được, cái đó gọi là có qua có lại.

Tống Tiểu Vân cười cười: "Ừ."

Buổi trưa có măng, vì vậy Tư Ninh Ninh ngâm nấm tre đã rửa sạch vào nước, giữ đến tối ăn.

Nếu số lượng không đủ ăn, chỉ cần nấu canh, tổng ứng phó được một bữa.

Tư Ninh Ninh đánh bàn tính rất tốt, nhưng sau khi ăn món măng mà Tống Tiểu Vân và Tưởng Nguyệt xào cho bữa trưa, cô xem như đối với trù nghệ của mấy cô nương này đã hoàn toàn chết tâm.

Người ta bảo tay nghề nấu nướng không khéo thì có gia vị gánh. Đây là không có trù nghệ, lại không có gia vị, xào măng chỉ bỏ một chút muối cùng vài giọt nước tương, cái gì đều không có. Hương vị đúng là một lời khó nói hết.

Về sau có cơ hội, phải nghĩ biện pháp cải thiện và giảm bớt một chút mới được……

Căng da đầu ứng phó ăn mấy miếng, Tư Ninh Ninh rửa sạch hộp cơm, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Cô vừa đi đến trước cửa thì bên sườn bên kia vòng tới mấy người.

Triệu Hoành Binh hét to để mấy thành viên đội bảo an khiêng hai cái bàn cũ cùng hai băng ghế dài có khe nứt rảnh ở giữa tới.

Vốn định một cái cho bên các đồng chí nam, một cái cho bên các đồng chí nữ, kết quả mọi người nghe xong thì hưởng ứng: Ăn cơm đều ăn cùng nhau, chạy tới chạy lui phiền toái.

Triệu Hoành Binh đang ở bên nhà chính nữ thanh niên trí thức, kê hai cái bàn lại với nhau để làm bàn cho mọi người dùng bữa.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Triệu Hoành Binh trừng mắt cảnh cáo mấy thanh niên đội bảo an đang trộm đưa mắt nhìn những nữ thanh niên trí thức, một thành viên đội bảo an lên tiếng:

"Mọi người có thiếu gì đến vào đại đội xem có đẻ dùng không, nếu không có thì hiện tại không có biện pháp... Còn về xuống ruộng làm việc thì đại đổi trưởng sẽ an bài"

Nghe về làm việc thì mọi người đều đứng thẳng lưng, nghiêm túc thêm vài phần.

Thái độ này hợp ý của Triệu Hoành Binh.

Triệu Hoành Binh hài lòng gật đầu, tiếp lời: "Mùa này bận rộn, thiếu người nhất là ở ruộng lúa và ruộng mì. Ngày mai có ba việc: Cắt lúa, cấy mạ, nhổ mạ."

“Nhổ mạ là dùng tay lấy cây mạ đang mọc trong ruộng mạ lên khỏi đất gieo. Đại khái người trước mặt đem mầm cắm xuống còn người phía sau thì lại nhổ ra."

Hai công việc trước thì rất dễ hiểu, còn cái nhổ mạ, Triệu Hoành Binh cường điệu giải thích, nhưng dáng vẻ và lời nói của đại đội trưởng rất hài hước, làm nhóm thanh niên trí thức cười vang thành tiếng.

Bình Luận (0)
Comment