Editor: Hye Jin
Triệu Hoành Binh đè lòng bàn tay xuống: "Nhổ mạ là nhổ những mầm mạ tốt, rút ra rồi rửa sạch đất ở rễ mạ, bó lại thành từng bó rồi đưa đến chỗ ruộng nước cấy mạ ở bên kia... Công việc này tương đối nhẹ nhàng, đề cử cho nữ đồng chí làm đi."
"Đi đến nơi nào thì cục thể xem ý của mọi người. Đúng rồi cắt lúa thì phải đi lấy công cụ, mọi người đều biết nhà tôi ở đâu đúng không? Đi lãnh nông cụ ở ngôi nhà sau nhà của tôi."
Đội trưởng sản xuất đã nói, nhổ mạ đề cử nữ đồng chí đi, cho nên nam thanh niên trí thức không tiện chọn những việc này, cho nên cấy mạ, cắt lúa, chọn một là được.
Tư Ninh Ninh đứng ở một bên vung tay lên: "Đội trưởng, ngày mai cháu đi cắt lúa."
Giọng nói to, câu chữ rõ ràng, Triệu Hoành Binh và những thanh niên trí thức khác đều đồng loạt nhìn sang.
Tư Ninh Ninh không có cảm thấy ngượng ngùng gì, cười cười giải thích: "Nhổ mạ là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, trong đội hẳn là có người quen tay hướng dẫn, hẳn là không cần nhiều người như vậy."
Bốn nữ thanh niên trí thức cộng thêm một người quen tay hướng dẫn, chính là năm người.
Đông đúc tụ lại một chỗ, cũng không hay cho lắm.
Đúng là tình huống y như lời Tư Ninh Ninh đã nói, Triệu Hoành Binh tán đồng: "Đồng chí nói đúng, làm nhiều làm ít công điểm đều sẽ khác nhau, cán bộ ghi công điểm ở đội chúng ta là một người có kinh nghiệm, không thiên vị bất kỳ ai."
Sẽ không bất công người khác, đồng dạng cũng không ai bất công ai.
Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, thì lại ngay lập tức có một hòn đá đè nặng ở trong lòng.
Sau khi Triệu Hoành Binh ghi lại danh sách ai làm việc gì xong xuôi mới rời đi.
Từ Thục Hoa đến gần Tư Ninh Ninh: "Sao cậu lại chọn cắt lúa, ban ngày nắng chói chang, đỉnh đầu không có bóng râm, sao cậu chịu nổi."
"Đều là như nhau cả thôi. Ươm giống ruộng nước có thể bao lớn chứ. Nhiều người như vậy một lát thì xong việc rồi, quay đầu lại đổi sang chỗ khác làm việc thì càng phiền toái."
Tư Ninh Ninh nhún vai: "Hơn nữa tớ ghét đĩa."
Đúng, không nghe nhầm đâu, chính là con đĩa.
Từ Thục Hoa không sợ đỉa, sâu bọ gì đó.
Gia đình Từ Thục Hoa đặc thù, anh chị em có 5 người, cậu ấy là chị là chị cả, bên dưới có 3 em gái và một em trai 4 tuổi.
Gia đình đông nhân khẩu, mà người thực sự kiếm tiền nuôi gia đình chỉ có một mình cha, nuôi nhiều miệng ăn như vậy quả thật khó khăn.
Vào thời điểm khó khăn nhất, bố mẹ Từ Thục Hoa nghĩ đến chuyện bán đi con gái, Từ Thục Hoa không đành lòng để em gái bị bán đi, chủ động xin xuống nông thôn lao động.
Lao động ở nông thôn, gian khổ, vất vả nhưng có thể tự kiếm đồ ăn cho chính mình, ở nhà bớt đi được một miệng ăn.
Từ Thục Hoa cũng nghĩ chờ có công điểm, bản thân ăn ít lại một chút, tiết kiệm tiếp tế cho gia đình.
Bây giờ khi cô nghe Tư Ninh Ninh phân tích, nhớ lại những gì Triệu Hoành Binh đã nói vừa rồi, trong lòng ảo não không thôi.
Cô vừa rồi nên chọn cắt lúa, mệt một chút nhưng đỡ mất thời gian, còn có thể làm thêm nhiều việc, kiếm thêm được nhiều công điểm hơn.
"Ai nha..." Từ Thục Hoa liên tục thở dài.
Tư Ninh Ninh đối với tình huống gia đình Từ Thục Hoa đại khái có hiểu biết, nhưng mà chuyện này khó để để điểm được.
Lỡ như cô nói việc này tốt, hơi mệt, công điểm nhiều, người nghe vùi đầu làm làm việc, mắc lỗi thì chỉnh thế nào."
Tư Ninh Ninh im lặng, nhẹ giọng an ủi: "Mới là ngày đầu tiên thôi, vui vẻ, nghĩ thoáng ra một chút, phấn chấn tinh thần lên."
"ừm"
Nói rất đúng, mới ngày đầu tiên mà thôi.
Từ Thục Hoa kiên định gật đầu.
Buổi chiều, La Quốc Khánh mang lương thực nhà nước phân xuống, hơn 300 cân, hai người trực tiếp gánh đến nhà đội trưởng sản xuất.