Editor: Hye Jin
Đại bộ phận là hạt cao lương, một phần khác là khoai tây mới thu hoạch.
Hạt cao lương, trọng lượng nặng, giống như là gạo tẻ.
Khoai tây thì ít hơn một chút, được xếp vào nhóm khoai lang, ăn có thể làm no bụng, nhưng nhanh đói.
Do đó, tỷ lệ đổi lương thực không giống nhau.
Khẩu phần lương thực tháng đầu tiên của thanh niên trí thức về nông thôn được nhà nước trợ cấp, phân bổ xuống theo quy cách của một nam giới trưởng thành, một người được chia 30 cân hạt cao lương, nếu không muốn lấy hạt cao lương cũng có thể thay bằng khoai tây tỷ lệ 1:2, một cân hạt cao lương đổi được 2 cân khoai tây.
Tư Ninh Ninh không quen ăn cơm cao lương, nhưng xét thấy khí hậu miền Nam ẩm ướt, khoai tây để lâu dễ nảy mầm, cô không dám đổi quá nhiều, giữ 26 cân hạt cao lương còn lại 4 cân thì đổi thành 8 cân khoai tây.
Mang theo đồ đứng bên chờ đợi, thấy Từ Thục Hoa đứng ở hàng thứ tư vươn cổ nhìn về phía trước, Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, lại gần một bước nhắc nhở: "Đừng đổi nhiều khoai tây, nảy mầm không ăn được."
Từ Thục Hoa ngơ ra, gật gật đầu: "Được."
Cô là vốn dĩ muốn đổi 25 cân hạt cao lương thành 50 cân khoai tây, đủ cho cô ăn tận một tháng, còn lại 5 cân hạt cao lương thì để dành lại gửi về nhà.
Sau khi nghe lời nhắc nhở của Tư Ninh Ninh, Từ Thục Hoa mơ hồ nhớ đến một gia đình sống trong con hẻm gần nhà cô, hình như ăn phải khoai tây mọc mầm, vì tiếc chút lương thực kết quả nằm bệnh viện, một lần nằm đến bốn năm ngày, mỗi ngày tốn cả hai, ba đồng phí chữa bệnh.
Bà cụ xuất hiện, vừa nghe tiêu nhiều tiền đến vậy thì ngất đi, đập vỡ đầu....
Thật là họa vô đơn chí.
Từ Thục Hoa rùng mình, rút lại suy nghĩ trong ký ức, vội vàng che cái túi đựng tiền.
Cô còn phải san sẻ gánh nặng cho gia đình, không thể không giúp được còn đi bệnh viện, tốn thêm tiền.........
Vẫn là đổi ít chút thôi.
Đánh mất ý niệm đổi nhiều khoai tây, Từ Thục Hoa thỏa hiệp đổi 10 cân hạt cao lương thành khoai tây, tương đương 20 cân, là thanh niên trí thức đổi nhiều khoai tây nhất.
Cuộc sống cực khổ, nhưng hành động của Từ Thục Hoa không hề đột ngột, xem xét với những thanh niên trí thức khác, nam thanh niên trí thức suy xét đầu tiên đó là ăn cho no bụng chứ không phải là thắt lưng buộc bụng để chu cấp cho gia đình.
Bụng chưa no thì làm sao làm việc nổi.
Nhà nước trợ cấp lần này thôi, về sau không còn, không lẽ uống gió Tây Bắc mà sống.
Phân lương thực xong, mọi người cùng nhau về nhà, nam thanh niên trí thức sẽ phụ nữ thanh niên trí thức ôm đồ.
Lý Lăng Nguyên đang giúp Tống Tiểu Vân mang 10 cân khoai tây, cộng với lương thực của bản thân, tất cả hơn 50 cân.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh đang đứng ở cửa với hai túi lương thực lớn, Lý Lăng Nguyên đeo túi lên tay, bước tới: "Thanh niên trí thức Tư, để tớ giúp cậu mang về."
"Cảm ơn, thanh niên trí thức Lý, tớ mang được."
Đùa à, Lý Lăng Nguyên quải đồ như hồ lô vậy, lại thêm cái túi của cô thì quá đáng quá rồi.
Uyển chuyển từ chối.
Đang lúc giằng co thì đỉnh đầu tối sầm lại.
Nghiêng đầu ngẩng lên, Mạc Bắc đang đứng bên cạnh cô và Lý Lăng Nguyên.
Biết tính tình của Mạc Bắc, không có khả năng giúp cô ấy xách đồ, nên Tư Ninh Ninh chẳng nghĩ đến cái phương diện kia.
Cảm ơn Lý Lăng Nguyên, cất bước đi ra khỏi cửa.
Vốn dĩ cô tưởng Mạc Bắc ngại cô cản đường, thế mà cô tránh ra rồi cậu ấy vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, đôi mắt nhìn về hướng cô lui ra.
Tư Ninh Ninh thầm "rít" một cái, thật đau răng.
Như vậy còn không được nữa sao, đại ca, tôi né cái cửa rồi đó.