Editor: Hye Jin
Bằng không cô đi trước nhỉ?
Dù sao thì mọi người đã lãnh xong phần lương thực của mình, về nhà thôi.
Tư Ninh Ninh vừa mới xoay chuyển ý niệm, bước chân còn chưa kịp bước ra ngoài, cô đã thấy Mạc Bắc bước từng bước nhỏ về phía cô, cầm lấy bao lương thực trong tay cô.
Sau đó……
Bình tĩnh đi ở phía trước.
".........." Ánh mắt mê mang, hoang mang bối rối, đột nhiên cô không hiểu nổi cái người Mạc Bắc này.
Mạc Bắc chân dài, mới đi có mấy bước đã cách xa cô mấy mét. Cô chỉ có thể chậm chậm chạy theo phía sau: "Ai, kỳ thật cái kia, tớ mang về được."
Hai người một trước một sau đi xa, Lý Lăng Nguyên duỗi cổ nhìn theo, yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơn.
Những nữ thanh niên trí thức khác đều có người giúp mang đồ về, mỗi Tư Ninh Ninh không có, hắn là lo cậu ấy xấu hổ mới chạy lại ra tay giúp đỡ, cuối cùng không thành.........
May mắn có Mạc Bắc.
Mặc dù Mạc Bắc không nói chuyện với bọn họ, kỳ thật là một người nhiệt tình.
Lý Lăng Nguyên ngây ngô cười cười, u a cùng những người khác đi về.
Lương thực đã được phân phát cho mọi người, và những vấn đề mà Tư Ninh Ninh cân nhắc trước đó cũng được mọi người đặt lên đầu để bàn bạc.
Về lại chỗ thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức chính thức mở họp lần đầu tiên, địa điểm là cái bàn dài ăn cơm.
Tư Ninh Ninh đứng sang một bên, vốn dĩ muốn xem chờ kết quả thôi, lại bị Từ Thục Hoa lôi lôi kéo kéo đến ghế dài: "Cậu cách xa như vậy làm cái gì? Có thể nghe rõ được không?"
Thảo luận vấn đề chứ có phải là cãi nhau đâu, sao lại nghe không rõ chứ.
Tư Ninh Ninh nghĩ thầm, được thôi, mọi người họp còn cô thì xem là được rồi.
Cô nằm bò trên bàn, một tay chống cằm, đôi mắt to tròn bày ra bộ dạng nghiêm túc.
"Mọi người đều biết chúng ta tập trung lại ở đây vì cái gì đúng không?"
Tư Ninh Ninh ngồi ở chính giữa, Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân ngồi ở hai bên cô, Từ Thục Hoa cao và mảnh khảnh, không thể chen vào, vì vậy đứng sau lưng đặt tay lên vai Tư Ninh Ninh.
Bên phía nam thanh niên trí thức thì một băng ghế dài ngồi được hai người, Mạc Bắc cùng Tống Thư Hãn ngồi còn Lý Lăng Nguyên cùng Ngô Dũng thì đứng bên cạnh.
Tống Thư Hãn bắt đầu đề tài, đẩy cái kính nhìn về phía các đồng chí nữ: “Vừa mới đến còn xa lạ với nhau, vừa lúc nhân cơ hội này làm quen với nhau một chút. Ưu tiên các nữ đồng chí trước đi, bắt đầu từ thanh niên trí thức Tư nha."
“……?”
Tư Ninh Ninh, người đang ngồi ở vị trí ở trung tâm, hiểu ra một đạo lý:
Càng muốn ăn dưa thì càng ăn không được.
Nếu đã như vậy, thản nhiên tiếp thu đi.
Mọi người ánh mắt đều đảo sang, Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Tớ hiện tại không có ý kiến gì, nhưng là có một cái đề nghị, mọi người có thể nghe một chút."
"Được."
"Kiến nghị chuyện gì?"
Tư Ninh Ninh hắng giọng: "Xuống đất làm việc tranh công điểm chính là liên quan đến lương thực, mà nấu cơm cũng là chuyện chiếm dụng thời gian. Nếu tất cả đều dựa theo lúc trước, hai người thành một nhóm nấu đồ ăn, cho nên tớ đề nghị chúng ta nên chuẩn bị đồ ăn trước cho bữa sáng và bữa trưa, người phụ trách sẽ nấu hai bữa cơm một lần."
Có người cau mày: "Trưa lãnh cơm, trời thì nóng không chừng đồ ăn đều thiu hết..."
Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn người vừa nói, chính là thanh niên trí thức Ngô.
"Lạnh có thể hâm nóng. Hâm nóng nhanh hơn là nấu từ đầu, Hơn nữa chúng ta xung quanh là cây cối, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với những chỗ khác."