Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 55 - Chương 55: Mở Họp

Chương 55: Mở Họp Chương 55: Mở Họp

Editor: Hye Jin

Đi làm lúc 7 giờ 30 và 8 giờ sáng, trời nắng nóng thì 11h30 cũng đã nghỉ trưa, chỉ mấy tiếng đồng hồ mà thôi, làm sao nói hư liền hư được?

Tư Ninh Ninh cau mày, môi hơi mím lại một lúc, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ lên mặt bàn, nói: "Hỗ trợ lẫn nhau là chuyện nên làm, nhưng thời gian của mỗi người đều quý giá như nhau, tận khả năng không gây phiền toái cho người khác."

Thể lực của nữ không thể so được với nam, làm việc lấy công điểm đã vô cùng mệt, buổi sáng dậy sớm chút nấu cơm thì không sao cả, nhưng mà buổi trưa trở về nấu cơm, làm xong, ăn xong khả năng không kịp nghỉ ngơi thì lại xuống đất làm việc tiếp.

Bận rộn như con quay, làm việc quá sức, công điểm nhận được thì ít hơn, dựa vào cái gì.

Đâu ai nợ ai, không phải sao? Lấy gì bắt người khác phải nhường nhịn, phải chịu thua thiệt chứ.

Cô có không gian, cho dù không đủ ăn cũng có không gian tiếp viện, những nữ thanh niên trí thức khác lấy đâu ra bàn tay vàng giống cô.

Tư Ninh Ninh nói khá hay, tất cả đều nhớ lại.

Từ Thục Hoa: “Tớ thấy Ninh Ninh nói không sai."

Tống Tiểu Vân yếu ớt phụ họa: "Tớ cũng thấy Tư.... Ninh Ninh nói rất đúng."

Bọn họ làm việc vốn đã không bằng được nam thanh niên trí thức rồi, công điểm ít, tương đương đồ ăn ít hơn, vốn đã chẳng đủ no, nếu lại làm việc vướng tay vướng chân trì hoãn công việc, bọn họ có thể sống được sao.

"Tớ cũng đồng ý với những gì Tư Ninh Ninh nói."

Tưởng Nguyệt vốn luôn luôn đối nghịch với Tư Ninh Ninh cũng phân rõ lợi hại, lúc này đứng cùng chiến tuyến với cô, đập tay lên bàn: "Nam thanh niên trí thức có 4, đi lấy nước đã có thể tốn một ngày, công việc nhặt củi không phải ngày nào cũng làm, dậy sớm hoặc tan làm về đều có thể làm. Nhưng bên này nữ thanh niên trí thức không giống nhau, muốn đảo bảo mọi người làm về là có cơm ăn, bọn tớ sẽ phải tan tầm sớm, nếu như vậy ai bù đắp công điểm cho bọn tớ."

Lời Tưởng Nguyệt làm Tư Ninh Ninh ngạc nhiên, đúng là phải có cái nhìn khác về cô nàng.

Ít nhất có thể nhìn ra được Tưởng Nguyệt không quá ngốc.

Sự tình cũng không quá nghiêm trọng.

Luôn luôn có biện pháp, tách ra nấu cơm cũng được.

Đưa một cái nồi sang bên nam thanh niên trí thức, muốn ăn cái gì thì cứ việc làm.

Bầu không khí đang giằng co, Mạc Bắc ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn: "Tớ đồng ý, mọi người phối hợp, khắc phục một chút."

"Tớ cũng tán đồng."

"Tớ cảm thấy các đồng chí nữ thanh niên trí thức nói rất có đạo lý, tớ cũng tán đồng."

Mạc Bắc, Tống Thư Hãn và Lý Lăng Nguyên trước sau bày tỏ thái độ, Ngô Dũng xấu hổ.

Thiểu số tuân theo đa số, ý kiến ​hắn căn bản không quan trọng.

Ngô Dũng liếc nhìn sang một bên, khẽ nói: "Tớ, tớ không có ý kiến."

"Được, vậy tới vấn đề tiếp theo!'

Tống Thư Hãn lại vỗ bàn, sau đó lắc đầu liếc nhìn mọi người: “Đúng rồi, trong số các cậu có ai mang theo giấy bút. Có thể lấy ra dùng một chút không?"

"Tớ không có.........."

"Tớ cũng không có.........."

"Xuống nông thôn cũng không phải đọc sách, ai mang mấy thứ đồ kia làm gì?"

"Chuyện này tôi không thể nói không bằng miệng được, cần phải ghi lại.... Bằng không mọi người đợi một chút tôi tìm đội trưởng mượn."

Tống Thư Hãn tuông người đứng dậy.

Gân xanh trên trán Tư Ninh Ninh nổi lên, có cần phiền phức như vậy không?

Tư Ninh Ninh đứng dậy: “Tớ nghĩ trong rương tớ có, tớ đi tìm xem."

Mạc Bắc liếc nhìn Lý Lăng Nguyên, hai người nhìn nhau, hắn hất hàm về phía cửa, Lý Lăng Nguyên lập tức hiểu ra: "Hình như tớ có bút máy, tớ cũng đi tìm thử xem."

Nói xong chạy ra cửa.

Bình Luận (0)
Comment