Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 57 - Chương 57: Nội Chiến (2)

Chương 57: Nội Chiến (2) Chương 57: Nội Chiến (2)

Tám người ăn, theo định lượng một mỗi người một tháng được 2 lạng rưỡi.

Đừng nói là không không đủ phiếu, chính là đủ đi chăng nữa một cân dầu đến 6, 7 đồng.

Đi chợ đen thì có thể mua đầu không cần phiếu, giá thì không cần phải nói.

Bao nhiêu người vậy mà bỏ tiền ra mua trứng gà ăn còn luyến tiếc nữa là, càng đừng nói là xuất tiền mua dầu cho bảy tám miệng ăn.

"Chúng ta về nông thôn, coi là rèn luyện. Kỳ thật ăn nhiều bớt cũng không thành vấn đề."

"Thôi thôi thôi, cậu không ăn bắt người khác không được ăn?"

“Tiết kiệm một bữa ăn, chẳng lẽ bữa nào cũng tiết kiệm.”

Cả nhóm người tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.

Ai……

Tư Ninh Ninh thầm thở dài, ngán ngẩm nhìn mọi người tranh luận.

Tách ra nấu cơm được thì tốt quá.

Thế nào cũng phải vòng lại bên nhau, chưa kể giữa nam và nữ đã khó nói chuyện rồi, thêm cái chênh lệch giàu nghèo càng là vấn đề lớn.

Mạc Bắc hai tay ôm ngực, hơi nâng cằm, liếc mắt nhìn người đối diện.

Cô gái cầm cây bút chống cằm chọc tới chọc lui, gương mặt nhỏ nhắn gật gật đầu.

Con mắt nai tơ đảo tới đảo lui, gặp phải người lôi kéo muốn cậu ấy phân xử thì cong mắt gật đầu đồng ý.

Gặp người muốn lôi kéo hỏi ý kiến thì cười cười nói được.

Cười đến ngọt ngào, nhìn cứ như cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều ấy, vẻ mặt miễn cưỡng, rõ ràng bản thân không muốn trộn lẫn vào.

Cự tuyệt là được rồi không phải sao?

Lông mày của Mạc Bắc cau lại thành hình 川, ngón tay lại tiếp tục gõ lên mặt bàn, âm thanh nhỏ nhưng làm cả đám yên tĩnh lại.

Ngay từ ngày đầu tiên, Mạc Bắc đã luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, trừ bỏ khiến người khác cảm thấy lãnh đạm thì càng nhiều đó là nghiêm túc.

Tuy rằng không nói nhiều, nhưng xét trong cả nhóm thanh niên trí thức thì tương đối có quyền lên tiếng, cho nên thấy người muốn phát biểu, nhóm nam thanh niên trí thức an tĩnh.

Nhóm nữ thanh niên trí thức cũng im lặng theo.

Tư Ninh Ninh lúng túng rụt tay lại khỏi tay Tưởng Nguyệt, thở phào ra một hơi: "Đồng chí Mặc Bác, cậu có ý kiến nào hay sao?"

Tốt nhất nên có ý kiến đi, nhanh chóng giải quyết việc này đi mà.

Cô chỉ là quần chúng ăn dưa thôi, ai cũng túm lấy cô hỏi có được không, tính làm sao. Cô làm sao biết làm sao.

“Góp tiền, tích góp phiếu, mỗi tháng thay phiên." Mạc Bắc liếc mắt nhìn Tư Ninh Ninh, đưa tay ra, cầm cuốn sổ và cây viết trên tay cô đi.

Mạc Bắc xoạt xoạt vẽ ra một cái bảng biểu năm hàng ngang chín cột dọc.

Vẽ cột chỉ cần dùng bút không dùng thêm công cụ nào, đường kẻ ô vuông được vẽ gọn gàng đến không ngờ.

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu lên liếc nhìn Mạc Bắc, trong lòng gán cho hai chữ: bí ẩn. Mạc Bắc này thật bí ẩn.

"Tháng này tớ ra dầu, theo thứ tự cứ thế tiếp tục, tháng sau tớ ra muối, người khác cũng vậy.""

Động tác tay của Mạc Bắc không ngừng, viết theo chiều ngang dầu, muỗi, tương , giấm, còn cột dọc là viết tên mọi người lên."

"Có tiền ra tiền, có phiếu ra phiếu, điều kiện không tốt thì cùng nhau mua."

Mạc Bắc gõ vào tờ giấy, nhìn mọi người: “Có vấn đề gì không?"

Vấn đề thì có chứ, nhưng ai không biết xấu hổ mà mở miệng?

Và đúng là kết nhóm mua thì tổng so với từng người mua rẻ hơn chút.

Tổng cộng có tám người, ngoại trừ một Mạc Bắc thì vẫn còn bảy người, hai người quy thành một nhóm, tiêu tiền một hạng mục lớn thôi, lần sau tới lượt chính mình đã 4 tháng sau rồi.

Tính toán như vậy cũng không lỗ ha.

Bình Luận (0)
Comment