Editor: Hye Jin
Khoai tây có bùn cho nên cô lấy cái túi mà đội phát, gói kỹ lại bỏ vào chỗ tối nhất dưới gầm giường.
Mặc dù đã áp dụng các biện pháp bảo quản hết sức có thể nhưng mở túi vẫn có hai củ khoai tây vẫn bị xanh.
Từ Thục Hoa đang nằm trên giường còn chưa ngủ thì Tư Ninh Ninh đưa khoai tây sang: "Mấy củ khoai này tớ không kịp ăn, để thêm sẽ bị hỏng.... Cậu buổi chiều nấu cơm cắt hết chỗ xanh đi, xào khoai tây ti ăn."
“Cậu làm cái gì thế?" Từ Thục Hoa đột nhiên lăn lộn ngồi dậy, lôi kéo Tư Ninh Ninh ngồi dưới chân giường, cau mày lo lắng lo lắng hỏi: “Đồ ăn chính là thứ quý giá nhất, ngày mai cắt hết màu xanh đi có thể hấp chín vẫn có thể ăn được.... Cậu hiện tại lấy ra, người chân chính cảm ơn cậu được có mấy người chứ, tội tình gì."
“Ai cần bọn họ cảm kích đâu?" Tư Ninh Ninh vỗ vỗ đất trong lòng bàn tay, cầm cái rổ nhỏ bên giường bước ra ngoài: “Chuyện này không cần tuyên dương để ai cũng biết, tớ chỉ cảm thấy lãng phí thôi."
Từ Thục Hoa không còn cách nào khác, đành phải thu lại tâm tư khuyên bảo: "Vậy giờ cậu đi chỗ nào? Bên ngoài nóng lắm đó."
Tư Ninh Ninh nhảy ra khỏi ngưỡng cửa nhà: "Tớ có nhờ một người trong đội đan chiếu, tớ sang nhìn tiến độ, cậu mau ngủ đi, đừng lo lắng cho tớ.
Tại thời điểm này, mọi người đang nghỉ trưa, hầu như không có ai lắc lư ra ngoài… ngoại trừ cô.
Cô đi một đoạn dọc theo con đường hướng vào trong đội, ngoái đầu nhìn lại xung quanh không có ai, cô nhanh chân chui vào ven bóng cây, nhoáng lên vào không gian.
Như thường lệ, trước tiên cô cho lợn ăn, không biết có phải áo giác không mấy bé heo con ngày nào đã lớn hơn một vòng, về ngoài chẳng còn đáng yêu như trước nữa, còn dơ hề hề bùn đất dính khắp mình.
Ghét bỏ, sao lớn lên mấy bé heo bẩn thế nhỉ?
Sớm biết trước cô nên mua máy bơm nước với vòi xịt, trường hợp này có thể dễ dàng xử lý.
Nhận thức được sự tồn tại của Tư Ninh Ninh, bốn con lợn lao về phía mép hàng rào. Cái đầu lớn đâm liên tục vào hàng ràng, sức lực không nhỏ, hàng rào rung động, rất có khả năng đẩy sụp hàng rào.
Tư Ninh Ninh hơi hoảng, nhặt cái xẻng đứng bên cạnh gõ mạnh vào mép hàng rào, vang ra tiếng "choang choang choang" thành công làm bốn con heo thành thật tản ra.
“Ta mở rộng đất cho các ngươi, phải thành thật ở trong đây nghe hông, dám chạy ra ngoài ta ăn thịt!”
Nói rồi, Tư Ninh Ninh há miệng giống như đang cắn.
Bốn con lợn “ục ục” lùi lại chen chúc nhau vào nhau, giống như là bị dọa.
Ha ha ha, thật là buồn cười. Sau khi thêm nước và thức ăn, cô lấy cái búa dời hàng rào ra thêm một khúc.
Xét thấy đàn lợn không ngừng lớn lên, không gian này chắc chắn không đủ cho bốn con lợn di chuyển xung quanh.
Tư Ninh Ninh lấy lại một số lượng lớn hàng rào bằng gỗ nối vào hàng rào có sẵn, sau mới tháo những phần hàng rào dư, không gian nuôi lợn nháy mắt tăng lên gấp đôi.
Địa điểm nuôi heo đã được giải quyết, kế tiếp đồ ăn cho heo được đưa vào chương trình nghị sự.
Vừa rồi quấy cơm heo cô thấy túi thức ăn chăn nuôi đã gần cạn rồi.......
Sau khi lau mồ hôi trên trán, Tư Ninh Ninh đi vào biệt thự rửa mặt, nhéo cái khăn lông lau mặt, rồi hướng về phòng bếp.
Cô định đi tìm Hoắc Lãng, còn chưa đến thời gian đã định, cô tìm Hoắc Lãng là có chuyện khác.
Một mặt, cô muốn nhờ Hoắc Lãng làm giúp cô một cái sọt lớn.
Mặt khác, là bởi vì trong rừng tre trước nhà Hoắc Lãng, chủ yếu là tre mỏng, chặt về làm giàn dưa leo cực kỳ thích hợp.
Tổng cũng không thể đi tay không được.