Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 82 - Chương 82: Mệt Mỏi

Chương 82: Mệt Mỏi Chương 82: Mệt Mỏi

Editor: Hye Jin

Bên kia, Tư Ninh Ninh trở lại chỗ thanh niên trí thức, nam nữ thanh niên trí thức đã ngồi chỉnh tề trên bàn lớn, cô đưa hộp cơm cho Từ Thục Hoa hâm nóng, tìm một chỗ ngồi vào. Tai không ngừng nghe mọi người bàn luận.

“Mới cuối tháng 5. Hồi đó ở quê nhà còn lạnh căm căm, sao phương nam lại nóng như vậy chứ.”

“Cái gì mà phương nam nóng. Trước kia đọc sách chỉ ngồi ở trong phòng, nắng mưa không dính người, phơi nắng càng không, trừ mùa đông mặc áo bông dày ra thì ba mùa khác có biết cái gì là nóng hay không nóng đâu.”

Nói như vậy, thật là đúng đó...........

“Hiện tại nóng quá, vậy tháng sáu sẽ ra sao?”

Tống Thư Hãn bỗng nhiên ngẩng đầu: “Nói đến đây, tớ cũng có chuyện muốn nói với các cậu. Tớ đã hỏi thăm qua trong đội có chú Triệu quảng chuồng bò, bị què một chân biết đan mũ rơm, hai xu một cái. Tớ hôm nay đã đi hỏi, dự định đan một cái, các cậu có muốn hay không? Nếu muốn thì đăng ký để khỏi bị phơi nắng."

“Muốn, tớ muốn một cái!”

Tư Ninh Ninh vung tay lên: "Tớ cũng muốn"

Ngô Dũng cũng theo sau nhấc tay: "Tớ cũng muốn một cái."

Tất cả mọi người đều cần một chiếc mũ rơm, Ngô Dũng cũng muốn một cái, vậy mà khi thu tay lại hắn lại thì thầm: "Một quả trứng chỉ có 4 xu. Mũ rơm làm bằng rơm bằng rạ đan ra thôi mà, vậy mà muốn đến 2 xu tiền.”

Lý Lăng Nguyên quàng tay qua vai Ngô Dũng: "Này, Ngô Dũng, cậu đừng có so đo quá nhiều! Trứng gà 4 xu một có phải một ngụm thì không có rồi? Mũ rơm có thể sử dụng được bao lâu? Bảo quản tốt còn có thể sử dụng đến tận năm sau."

“Ừm.” Ngô Dũng miễn cưỡng cười, không nói gì thêm nữa.

Đoạn nhạc đệm nhỏ qua đi, mọi người đều muốn đội mũ rơm, mà Tống Thư Hãn đã cùng chú Triệu đánh giao tế qua, "đơn đặt hàng" tự nhiên rơi trên người cậu ấy.

Tống Thư Hãn vỗ ngực nói: “Được rồi, chuyện này tớ đi nói, nhưng phải chờ đến buổi chiều tan tầm mới được."

Cả đám thanh niên trí thức tỏ vẻ không vấn đề gì, nói xong thì cơm nước gần xong, mọi người thu dọn hộp cơm, chuẩn bị rời đi.

Tư Ninh Ninh lại giơ tay, ủ rũ hỏi: "Buổi tối có ai muốn ăn cháo không?"

Trong không gian cô có cái lò nhỏ, mấy hôm nay ăn khoai tây quá nhiều rồi, còn khô khốc, Tư Ninh Ninh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy ước chừng mồ hôi trên người ngưng tụ thành tinh bột mất.

Ánh mắt của mọi người đều tụ lại đây, vẻ mặt Tư Ninh Ninh u sầu, tay trái đỡ lấy gò má, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng đẩy hộp cơm nhôm về phía trước: "Tớ mệt, muốn đổi khẩu vị."

Không có gì đáng phải xấu hổ cả.

Để có thể thích nghi với cuộc sống ở đây càng sớm càng tốt, những ngày này mọi người đều cố gắng ăn khoai tây hấp, Tư Ninh Ninh cảm thấy mệt mỏi thì chắc hẳn người khác cũng cảm thấy mệt mỏi.

“Cậu muốn ăn cháo sao, vậy cơm chiều tớ cũng ăn cháo đi!”

“Tớ cũng hơi ngán khoai, ăn cháo!”

“Kia vừa lúc! Mọi người đều quyết định ăn cháo, vậy thì mỗi người một lạng cao lương, tổng cộng tám lạng có thể nấu được một nồi cháo lớn.”

Vấn đề đã được hoàn tất, mọi người đưa đến lương thực của mình rồi giải tán.

Các cô gái rửa sạch hộp cơm rồi trở về phòng ngủ nghĩ trưa.

Tư Ninh Ninh hứng một chậu nước lạnh, lau mồ hôi trên người, đổ nước trở về phòng, suy nghĩ một chút kéo dưới giường ra túi khoai tây.

Khẩu phần lương thực đắt tiền, phần của bản thân mỗi người đem dấu kín mít, Tư Ninh Ninh nhập gia tùy tục, nhưng cô chỉ đem hạt cao lương bỏ ở trong rương thôi.

Bình Luận (0)
Comment