Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 81 - Chương 81: Sớm Mầm Bẩn

Chương 81: Sớm Mầm Bẩn Chương 81: Sớm Mầm Bẩn

Editor: Hye Jin

“Đúng rồi, nếu như em tới thì nói với chị một tiếng, đừng núp trong góc dọa người.”

“Được.”

……

Tư Ninh Ninh đi khuất thật là xa, Hòa Cốc vẫn đứng trên bờ ruộng, trong tay còn cầm cẩn thận hai viên kẹp, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Tư Ninh Ninh suốt cả một quãng đường.

Mãi đến khi Tư Ninh Ninh đi vòng vào đội sản xuất, bị một cái cây chặn lại, Hòa Cốc mới thu hồi ánh mắt, cho viên kẹo vào túi rồi vỗ vỗ nhẹ nhẹ, xoay người, trán đầy mồ hôi dọc theo một con đường khác.

Sân nhà họ Trần chất đầy những cái sọt tre, Hoắc Lãng tranh thủ thời gian tan tầm buổi trưa, rút ra chút thời gian đan chiếu.

Sớm Mầm ngồi xổm bên cạnh anh cả, tay thì đang băm cỏ, thi thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Trong lúc Hoắc Lãng bận rộn công việc, liếc mắt nhìn Sớm Mầm một cái: "Chờ một chút, nếu còn không trở lại thì đi tìm."

“Vâng....ạ" Sớm Mầm lo lắng gật đầu, giây sau liền thấy người sáng sớm đã ra khỏi cửa, xuất hiện ở cổng nhà: “Nha—— anh hai đã về.”

Anh hai, anh đi đâu thế, anh cả hôm nay mua thịt, đang chờ anh về ăn cơm đó.

Vẻ mặt vui mừng, Sớm Mầm ném con dao chạy ra hướng cửa, vươn tay định kéo Hòa Cốc nhưng lại bị Hòa Cốc đẩy ra, lảo đảo lùi lại hai bước, mông ngã ụp xuống đất.

"Ơ....anh hai."

Sớm Mầm ủy khuất, ngẩng đầu nhìn Hòa Cốc, trông như trông thấy kẻ địch.

Hoắc Lãng nâng mắt liếc nhìn, động tác đang đan chiếu dừng lại, không tán đồng với hành động này, thấp giọng cảnh cáo: "Hòa Cốc."

Đôi mắt đen nhanh của Hòa Cốc hoảng loạn nhìn Hoắc Lãng, sau đó lại nhìn bàn tay của mình, rồi nhìn em gái còn đang ngồi dưới đất, cả người mờ mịt, thất thần.

“Giúp Sớm Mầm đứng dậy.”

Hòa Cốc trong lòng áy náy, theo tiếng anh cả bước lên một bước lại thấy Sớm Mầm bụi bặm dính đầy lòng bàn tay, bắt đầu kháng cự lùi về sau: "Không được, Sớm Mầm bẩn."

Trái tim trẻ con mỏng manh, bị người ngoài ức hiếp, có thể đánh lại hoặc mắng chửi một phen, nhưng bị người nhà ghét bỏ thì tâm có cứng cỡ nào cũng sẽ bị tổn thương.

Sớm Mầm hai mắt ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, hai hàng lông mi đầy nước mắt: "Không sao đâu anh cả, em không trách anh hai."

Sớm Mầm nhếch miệng người, hiểu chuyện phủi phủi bụi trên mông.

Hòa Cốc phồng má không nhìn Sớm Mầm, nhỏ nhẹ chạy đến bên cạnh Hoắc Lãng: "Anh cả, em cũng muốn có một cái chiếu mới."

Sớm Mầm tiếp lời: "Anh hai, chiếu của anh mới thay năm ngoái."

Giống như sợ Hòa Cốc ghét bỏ, Sớm Mầm không dám thân cận với Hòa Cốc.

Hai người là anh em sinh đôi, nhưng một người thì có khuôn mặt tròn trịa còn một người thì gầy như que củi, chẳng có nét gì giống nhau cả.

"Nó vừa cũ vừa bẩn. Anh ngủ không ngon."

Giải thích với Sớm Mầm xong thì quay đầu nhìn Hoắc Lãng: "Anh cả, anh đan cho em một cái đi, em muốn."

Hoắc Lãng khẽ liếc nhìn đứa em một cái: "Buổi trưa ăn nửa bát cơm, anh sẽ đan cho em."

Hòa Cốc mặt lập tức nhăn lại, cúi đầu như có điều suy tư, lại do dự, một lúc lâu sau ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Anh cả, em không thể hứa là ăn hết, em sẽ tận lực ăn nhiều."

Trẻ con nhà khác thì đói bụng chỉ mong có cái gì ăn mà không có để ăn, Hòa Cốc thì tình cảnh đặc biệt, thuộc về loại đói bụng cũng ương ngạch không ăn một ngụm.

Hoắc Lãng đã đưa cậu em đến bệnh viện huyện, cả bệnh viện thành phố kế bên, kiểm tra không ra vấn đề gì, Hoắc Lãng không có biện pháp, ngày thường chỉ có thể chăm sóc nhiều hơn.

“Vào đi. Đan xong cho người khác anh mới có thể đan chiếu mới cho em.”

“Cảm ơn anh cả. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Cốc nhếch lên một nụ cười vui vẻ.”

Bình Luận (0)
Comment