Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 80 - Chương 80: Hòa Cốc

Chương 80: Hòa Cốc Chương 80: Hòa Cốc

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh chạy theo: "Đứng lại!"

Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mềm mại mại căn bản chẳng có chút xíu lực uy hiếp gì, thế mà ngăn cản được đứa nhỏ dừng chân.

Đứa nhỏ quay người lại, hai tay vẫn đang che mặt, từ kẽ hở trộm đánh giá Tư Ninh Ninh.

Đứa nhỏ không nói lời nào, chỉ đứng yên ở đó, như thể chờ Tư Ninh Ninh nói.

Tuy vẻ mặt có chút đáng sợ nhưng quả thực rất đáng thương.

Tư Ninh Ninh ngồi xổm xuống, tận khả năng nhìn thẳng, giảm bớt sự kháng cự: "Ngày hôm qua là em đi theo chị sao?"

Cậu bé vẫn chỉ nhìn Tư Ninh Ninh từ trong khe hở, đôi mắt đen sáng ngời và phức tạp.

Phức tạp, đúng cô miêu tả không sai, ánh mắt phức tạp.

Làm thế nào mà một đứa trẻ có thể trông như thế này?

Tư Ninh Ninh mím môi, lấy kẹo trong giỏ đưa sang, tiếp tục dỗ dành: "Nói chị nghe ha, chị cho em kẹo."

“Là em.” Giọng nói của cậu bé khàn khàn và yếu ớt, lùi lại một bước, lắc lắc đầu: "Em không cần kẹo của chị."

Tư Ninh Ninh tự nhiên bóc viên kẹo bỏ vào miệng, tháo khăn quấn cổ ngồi trên bờ ruộng lau mồ hôi, vỗ vỗ sang bên cạnh, ý bảo đứa nhỏ lại đây ngồi.

Sau khi ngồi xuống, cô lại hỏi: "Chị tên là Tư Ninh Ninh, em tên gì?"

Cậu bé thực gầy, cổ tay cổ chân gầy đến đáng thương, khung xương quai xanh có thể thả cá vàng nhỏ vào đó mà nuôi, nhưng là nước da rất trắng.

Tư Ninh Ninh tò mò cực, không thể lý giải.

Nhìn chung thời đại này không không dễ dàng, mấy đứa nhỏ xíu xíu đã bắt đầu chia sẻ việc nhà với cha mẹ, ở nông thôn không nuôi ra đứa nhỏ trắng nõn như vậy được.

Trắng trẻo thì trắng đó, nhưng lại quá gầy....

Không giống như con của một gia đình tốt, cũng không giống như con cái của gia đình không tốt.

Tư Ninh Ninh đang thắc mắc thì cậu bé lại nói: "Tên em là Hòa Cốc."

Đứa nhỏ cúi đầu, giọng nói còn yếu ớt hơn trước, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt trắng nõn.

Tư Ninh Ninh nâng cái rổ lên, vừa văn che được Hòa Cốc: "Vậy đồng chí Hòa Cốc, có thể nói cho chị biết em vì cái gì mà lặng lẽ đi theo chị?"

Mặt trời giữa trưa là thời điểm nắng độc nhất, Tư Ninh Ninh muốn cháy nắng rồi, muốn tốc chiến tốc thắng.

Câu trả lời của Hòa Cốc khiến cô có chút ngoài ý muốn.

"Chị sạch sẽ."

Sạch sẽ?

Đôi mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ nhăn lại, ngơ ngác nghiêng đầu.

Hòa Cốc quay đầu lại, đôi mắt to tròn chờ đợi nhìn cô: "Em buổi chiều có thể đến đây tìm chị chơi không?"

Chơi?

“Chị cũng không phải ở đây đi chơi." Tư Ninh Ninh lắc đầu xua tay cười: “Nắng quá, mau về nhà thôi! Chị cũng về nhà ăn cơm đây.”

Cô đứng dậy, Hòa Cốc cũng đứng dậy theo, cậu bé gầy đến mức thân thể chịu không nổi, đột nhiên đứng dậy cả người không khống chế được, lắc lư đến mấy lần mới đứng vững được.

Tư Ninh Ninh thuận tay đỡ thằng bé một phen, chờ thằng bé đứng vững mới buông tay.

Trong lúc sắp ngã, Hòa Cốc hình như muốn túm lấy góc áo của cô, nửa đường lại rụt tay trở về: "Em tới đây giúp chị làm việc đi."

Giọng điệu kiên định, giống như là sớm hạ quyết tâm rồi, làm Tư Ninh Ninh không thể không hoài nghi, nếu không phải bị cô phát hiện ra thì nó sẽ trộm chạy đến.

Dù sau là quyền tự do cá nhân của người ta, Tư Ninh Ninh cảm thấy mình không có quyền quản quá nhiều.

"Em muốn tới thì tới đi, nhưng chị không cần em làm việc."

Nhìn cậu nhóc đáng thương, Tư Ninh Ninh vẫn là nhét cho cậu bé hai viên kẹo, dẹp đường hồi phủ: "Đến lúc đó em chơi thì chơi đi, chị làm việc."

Bình Luận (0)
Comment