Editor: Hye Jin
La Quốc Khánh đã chào hỏi Triệu Hoành Binh trước đó, muốn ông ấy chiếu cố hơn sự an toàn của nhóm nữ thanh niên trí thức.
Triệu Hoành Binh không dám bố trí người đến những nơi xa, một là an bài trước mặt hoặc chỗ nào đông người.
Tam Nha rời đi, Tư Ninh Ninh quay đầu lại bắt đầu đánh giá xung quanh, trừ một mẫu ngô xung quanh đều là lúa mạch vừa mới trổ bông.
Trong ruộng có người cúi đầu nhổ cỏ, trên sườn núi cách đó không xa thỉnh thoảng có người vác mạ sang, mỗi người ai bận việc nấy, không ai chú ý đến bên này.
Tư Ninh Ninh thu hồi ánh mắt, mượn ngô rậm rạp yểm hộ đeo găng tay, lật không gian ra cái cuốc.
Giẫy cỏ không nhất thiết phải làm bằng tay, nhưng nông cụ thời này nhìn chung có hạn, sẽ cấp cho những người nhanh nhẹn, tối đa hóa lợi ích nhất có thể.
Ruộng ngô cỏ dại không nhiều, chia thành 8 luống, Tư Ninh Ninh bắt tay là ở hai bên bờ ruộng làm vào trong, 40p đã làm được kha khá.
Công việc thực sự không quá nặng, chỉ là ngô cao hơn đỉnh đầu, đứng bên trong cũng rất nhàm chán, 40p trôi qua, lưng cô ướt sũng mồ hôi.
Tay đeo găng tay còn đỡ đỡ, mặt cùng cổ lộ ra ngoài, bị lá ngô chạm vào, vừa đau vừa ngứa, mồ hôi dễ dại.
À Tư Ninh Ninh nghĩ ra một cách, từ trong không gian lấy ra một chiếc khăn lông, lấy bình nước bỏ tủ lạnh hôm qua ra.
Uống hai ngụm để làm dịu cơn khát, làm ướt khăn lông, vắt hết nước thừa đắp lên cổ.
Lần đầu chạm vào cô, lạnh quá khiến cô rùng mình, dần dần thích ứng còn thật là mát. Dễ chịu.
Tư Ninh Ninh đắm chìm trong công việc đến tận trưa, mẫu đất đã hoàn thành đại khái được bốn phần, nghĩ nghĩ làm cỏ thêm nửa luống nữa rồi trở về, kết quả đang giẫy cỏ lùi lại một bước, tiếng lá ngô va vào nhau "ầm ầm".
Tư Ninh Ninh bừng tỉnh, trong đầu lại xuất hiện cảm giác bị nhìn chằm chằm ngày hôm qua.
Cô nhanh chóng quay người lại, mẫu đất có hình trăng lưỡi liềm, cô đúng chỗ này đúng ở ngay bên ngoài, mấy mét sau là bờ ruộng.
Vừa quay lại, cô đã nhìn thấy một bóng dáng mặc áo xám đang nhảy ra khỏi ruộng ngô bỏ trốn.
Dáng người không cao, rất gầy, cơ bản có thể phán định được là một đứa nhỏ.
Đứa nhỏ, ừ không sao.
Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Này, đừng chạy."
Thu các cuốc vào không gian, Tư Ninh Ninh lao ra khỏi ruộng ngô đuổi theo.
Là một cậu bé 7, 8 tuổi, tuy thông thuộc địa hình nhưng người còn nhỏ, chân ngắn, nhỏ nhắn non nớt nên dễ hoảng sợ, thật mau bị Tư Ninh Ninh bắt được.
"Em, em chạy cái gì?"
Tư Ninh Ninh nắm lấy cánh tay cậu bé, thở hổn hển không ra hơi.
Cậu bé mặc cái áo được vá hai mảnh, nhưng nhìn chung vẫn sạch sẽ, tóc đen nhánh, hoàn toàn không giống như những đứa trẻ khác trong đội sản xuất, đầu trọc hoặc khô vàng.
Tư Ninh Ninh đánh giá từ trên xuống dưới, hẳn là gia cảnh không tồi, lơ đãng nhìn được khuôn mặt của cậu bé.
Đó là một.....
Khuôn mặt gầy, rất gầy, hốc mắt hãm sâu.
Không chỉ hốc mắt trũng sâu mà hai má và cằm cũng nhọn hoắt, gò má và xương má cao bất thường, thoạt nhìn chẳng khác gì người ngoài hành tinh.
Có chút đáng sợ.
Lông mày Tư Ninh Ninh giật giật, cô vô thức buông tay ra.
Đối phương thấy được ánh mắt khác thường trong mắt cô, đưa tay lên che mặt, muốn chạy.