Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 78 - Chương 78: Ruộng Ngô

Chương 78: Ruộng Ngô Chương 78: Ruộng Ngô

Editor: Hye Jin

Đội sản xuất ba được bao bọc bởi núi, hai bên lối đi, lối mòn trong thôn không hề thiếu đại cổ thụ.

Ánh nắng ban mai ôn hòa, chiếu lên mặt đất, ánh mắt rơi vào trên người, không khí trong lành, không gian du dương yên lặng.

Tam Nha đen và gầy, tóc hơi khô và vàng do thiếu dinh dưỡng, nhưng đôi mắt đen và long lanh, nhảy nhót tràn đầy sức sống, rất có tinh thần.

Có lẽ ảnh hưởng bởi Tam Nha, tâm trạng của Tư Ninh Ninh đặc biệt tốt.

Tay phải giả vờ mò mò vào cái sọt, kỳ thực là lấy từ không gian ra một nắm kẹo, phần lớn thả vào trong sọt, lấy ra hai viên cho Tam Nha .

Đi gần, lui tới đánh lên quan hệ không thể tránh khỏi, nhưng mà tặng quà mình thích lại là một vấn đề khác.

Tam Nha là một cô gái dễ thương và đáng yêu, thỉnh thoảng trêu chọc một chút cũng khá thú vị.

Tư Ninh Ninh cong mắt cười, nốt ruồi dưới khóe mắt sinh động hẳn lên: "Em cầm lấy ăn đi."

Tam Nha liếc nhìn bàn tay đang vươn tới mình, bàn tay rất trắng, trên lòng bàn tay còn có vết xước và những vết thương nhỏ khác, hẳn là do làm nông không tốt tạo nên.

Thế nhưng ánh mắt bị hai viên kẹo đường trong lòng bàn tay hấp dẫn.

Tam Nha ngượng ngùng đỏ mặt: "Chị ơi, em không phải xin kẹo chị đâu. Kẹo này đắt lắm chị giữ ăn đi!"

“Ừm, chị biết rồi.” Tư Ninh Ninh nhún vai, trong nụ cười dịu dàng lộ ra vẻ khích lệ: “Chị thích em, cho em kẹo, chỉ lần này thôi đó, lần sau không có nữa đâu nha."

Nghe thấy Tư Ninh Ninh nói "chị thích em", Tam Nha mặt càng đỏ hơn, con bé cẩn thận cầm lấy một viên trong lòng bàn tay Tư Ninh Ninh, lập tức nhảy ra thật xa: "Vậy em chỉ lấy một cái! Cảm ơn chị!"

Tư Ninh Ninh mỉm cười, bóc viên kẹo kia, nhét vào miệng.

Nói chuyện dọc đường, đi bộ chừng mười phút, rốt cục đến cánh đồng ngô.

Ở phương nam đất đai không phải một vùng rộng lớn như phương bắc mà nó phân chỗ này một mảnh chỗ kia một mảnh.

Tư Ninh Ninh đứng trên mặt đất nhìn xung quanh, trước mặt cô là hai ruộng ngô, khoảng cách cách nhau mấy chục mét, đây là nhiệm vụ của cô hôm nay.

Theo những gì Tam Nha nói, cô làm hết cỏ hôm nay có thể nhận được 8 công điểm.

Trong tình huống bình thường, một nữ đồng chí bận việc một ngày chỉ có thể kiếm được 5, 6 công điểm.

Những người lấy được 8 công điểm phải làm việc giỏi, chịu được cực khổ, điều này thôi chưa đủ, còn phải có người ở nhà giúp nấu ăn.

Bằng không giữa trưa về nấu cơm, việc làm không xong, công điểm không lấy được.

Tóm lại, làm cỏ ruộng ngô là một việc làm tiết kiệm sức lao động.

Đối với cư dân niên đại này đây là một công việc tương đối thoải mái, mà đối với Tư Ninh Ninh, không hẳn.

Nói như thế nào ở đây cũng cả một mẫu lận đó.

Tư Ninh Ninh héo queo, xuống tay bắt đầu làm.

Sớm làm xong một chút còn về sớm.

Tam Nha sợ Tư Ninh Ninh không biết làm, còn ở bên cạnh làm mẫu rất nhiều lần.

Ruộng ngô thường xuyên làm cỏ, đất mềm xốp, Tam Nha chọc hai ngón tay xuống đất, nhổ cỏ lên tới tận gốc: "Chính là đơn giản như vậy thôi."

Tư Ninh Ninh gật gật đầu, ghi nhớ, Tam Nha ở lại giúp đỡ cô ấy một hồi, mãi cho đến khi nghe tiếng kêu của Trần Liên Mễ mới tạm biệt Tư Ninh Ninh và vội vàng chạy về nhà.

Cánh đồng ngô này nằm gần đội sản xuất bên ngoài, chỉ cách khoảng trăm mét, thậm chí có thể nhìn được vài ngôi nhà xa xa, Tư Ninh Ninh không hề biết hết thảy không phải là trùng hợp.

Bình Luận (0)
Comment