Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 85 - Chương 85: Nhân Tình

Chương 85: Nhân Tình Chương 85: Nhân Tình

Editor: Hye Jin

“Em không phải đến thúc giục anh, lần trước không phải chúng ta hái được nấm báo mưa sao? Em tìm được một ít ở rừng tre phía sau căn nhà của thanh niên trí thức, đã làm thành đồ ăn, mang sang một chén cho anh nếm thử.”

Hoắc Lãng nhướng mày liếc cô một cái, từ chối gọn gàng: "Không cần."

"Đừng vội từ chối.”

Lông mày Tư Ninh Ninh giật giật, có chút không vui: "Em không có ý gì khác chỉ là thấy cái việc đan chiếu này phiền phức, mà anh chỉ cần mấy viên kẹo, lòng em băn khoăn mới mang sang đây."

Hoắc Lãng dừng lại, dựa vào lưng ghế quay quay đầu, lời này có lý, nếu anh mà cứ đẩy ra nữa thì có vẻ làm kiêu.

“Chờ.” Hoắc Lãng cầm một viên gạch, chăn lại chỗ chiếu đang đan dở, đứng dậy vào phòng lấy ra một cái bát sứ dày đưa cho Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh cầm lấy bát, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi trở lại trên băng ghế làm chiếu, cô quay đầu nhìn xung quanh, cầm bát đi đến chiếc bàn mây nhỏ bên trong sân.

Bàn nhỏ ba chân rất vững vàng, Tư Ninh Ninh biết đây là bút tích của Hoắc Lãng.

Cô đặt bát xuống bàn, nhấc nắp hộp cơm lên rồi đổ bánh canh vào trong cái bát, không nhiều không ít, vừa đầy một bát.

Đậy nắp lại, bỏ hộp cơm vào trong giỏ nhỏ: "Cái này còn nóng, tranh thủ ăn khi còn nhiệt, em trở về đây."

Vừa nói, cô vừa bước ra cửa.

Hoắc Lãng nghiêng đầu liếc nhìn, cô gái nhỏ mảnh khảnh, trên tay còn cầm theo một cái giỏ do anh làm ra.

Chiếc giỏ trông có vẻ ổn, nhưng thực ra nó không chắc, bỏ đồ nặng vào là nó sẽ bị biến dạng ngay.

Hoắc Lãng vốn là muốn hai ngày nữa đợi Tư Ninh Ninh đến lấy chiếu thì sẽ nói một câu, chờ anh bận rộn xong thì lơ đãng nhìn cái bát trên bàn, trong lòng lại do dự.

Nhìn gần hơn, là bột mì không sai.

Nước lèo bên trên là nấm hôi, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được váng dầu.

Đồ ăn đã quý, bột mì còn quý hơn nữa chứ càng nói đến loại bột mì trắng nõn....

Hẳn là bột mì tinh.

Hoắc Lãng khẽ cau mày, cầm bát chuẩn bị trả lại, phát hiện bát canh đã để bên ngoài lâu lắm rồi, nguội rồi còn có con kiến bò bên mép, bên trong có kiến chết chìm à không chết bỏng.

Giờ đem trả lại thì quá khó coi.

Hoắc Lãng từ bỏ suy nghĩ đem trả, bưng cái bát vào trong nhà bếp, lấy đũa lấy con kiến ra, lại lấy ra một cái bát lớn hơn, để em trai em gái dậy ăn.

Dù sao đây là bột mì tinh, ngày thường Hòa Cốc ăn không vào, chắc canh có thể uống được hai ngụm đi.

Xoay người rời khỏi phòng, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng cô gái nhỏ, Hoắc Lãng thở dài.

Lấy bột mì tinh quý giá tùy tiện ra cảm ơn người ta, thật không biết là nên khen cô ấy thật thà hay là ngốc nữa.

Thôi, bớt thời gian lại đan cho cô ấy một cái giỏ thật chắc mới được, coi như bù đắp nhân tình đi.

Ở đầu kia, sau khi Tư Ninh Ninh rời khỏi nhà họ Trần, cô quành lại đi bộ trở lại con đường rừng tre một đoạn, thẳng cho đến khi không thấy Trần gia nữa mới dừng bước chân.

Mãi một lúc sau mới đến nơi cần đến, thấy xung quanh không có ai, Tư Ninh Ninh túm chặt lấy một cây tre, dùng sức đi vào rừng tre.

Rừng trúc này kéo dài từ trong núi ra tận bên ngoài, Tư Ninh Ninh không thông thuộc địa hình, không dám đi loạn.

Ước chừng đi vào trong hơn 20m. lấy khăn lông ban sáng cô mới dùng, đem khăn lông quấn lên cây tre làm dấu, sau đó đi vào trong một đoạn, xác định cô chặt tre không ai nghe được mới dừng lại bước chân, lấy rìu trong không gian ra, bắt tay vào làm việc.

Bình Luận (0)
Comment