Editor: Hye Jin
Âm thanh rìu chặt vào tre vang lên không ngừng, Tư Ninh Ninh vùi đầu vào chặt tre, tiếng chim gõ kiến mổ đầu vào gỗ kết hợp với âm thanh bên này giống y như thi đấu vậy, ai cũng không chịu đừng lại trước.
Mãi cho đến khi từ đội sản xuất vang lên âm thanh tới giờ xuống công, Tư Ninh Ninh mới dừng lại, đem tre chặt được bỏ vào không gian, tìm về cây tre lúc trước cô làm ký hiệu, người cũng đi theo vào không gian.
Tre chất thành đồi ở bãi đất trống, nhìn thì nhiều nhưng thực tế chỉ có 26 cây, lúc chặt tre cô đã cố ý đếm rồi.
Mở tủ lạnh cầm chai nước suối uống mấy ngụm.
Nước đã được ướp lạnh từ trước, bởi vì không gian có chức năng "giữ tươi" cho nên cô lấy từ tủ lạnh ra thì vẫn giữ được độ lạnh, để sang một góc phòng khi nào cần thì có ngay.
Trong tủ lạnh còn có những thứ khác, cơ bản đều bị cô nhét đầy tràn, cái này chỉ là một trong số đó.
Giải khát, giải nhiệt, vặn nắp để lên bàn, cầm cái khăn dơ hầy đi vào nhà vệ sinh.
Rửa tay, rửa mặt, giặt khăn, sau đó quấn khăn giữa mặt và cổ, đeo găng tay, Tư Ninh Ninh rời khỏi không gian, đi đến mảnh ruộng ngô mà chịu trách nhiệm làm cỏ.
Trên đường gặp các xã viên trong đội sản xuất, Tư Ninh Ninh đều niềm nở chào mọi người, cho dù không quen, lớn tuổi thì gọi ông bà, trung niên thì gọi chú thím, đại khái vậy, không thì gật đầu cái là được rồi.
Đều chung một đội sản xuất, cô cũng chẳng trông mong người ta chiếu cố cô, nhưng nếu có xảy ra chuyện gì thì có thể giúp đỡ nhóm thanh niên trí thức bên kia cũng chỉ có xã viên mà thôi.
Tư Ninh Ninh dọc theo bờ ruộng tìm được ruộng bắp mà cô làm từ sáng, chui vào giữa lấy ra cái cuốc bắt đầu làm việc, ước chừng khoảng 40 phút thì sau lưng nghe thấy tiếng bắp xào xạc truyền đến.
Quay đầu nhìn lại quả nhiên là cậu bé tên Hòa Cốc hồi sáng.
Hòa Cốc bắt gặp ánh mắt của Tư Ninh Ninh từ kẽ hở lá ngô, cúi đầu ngượng ngùng: "Em buổi trưa ngủ quên."
Vừa nói, vừa ngồi xổm xuống, giống như Tam Nha vào buổi sáng, chọc ngón tay vào đất nhổ cỏ.
Tư Ninh Ninh lau mồ hôi trên trán, cười bất lực: "Nắng nóng như vậy em chạy đến đây giúp chị làm việc? Ba mẹ em không lo lắng cho em sao?"
Trên thực tế, điều mà Tư Ninh Ninh đang nghĩ là nếu ba mẹ em là biết em đi giúp người khác làm việc, không nhéo lỗ tai đánh em vài cái sao.
Mà nói như vậy thì kỳ quá, mới đổi thành ý khác.
"Em không có ba mẹ, chỉ có anh trai với em gái."
“Uh” Tư Ninh Ninh lúng túng đổi chủ đề một chút: “Ngày nắng nóng như thế này thì tốt hơn hết là em ở nhà đi, đi tìm mấy đứa nhỏ trong thôn chơi cũng được. Nếu không anh trai em gái em tìm không thấy em, họ sẽ lo lắng."
Đôi lông mày nhợt nhạt của Hòa Cốc nhăn lại, đôi môi không chút máu cũng mím lại, không trả lời.
Tư Ninh Ninh thu hồi ánh mắt, vừa cầm cuốc vừa làm việc, vừa lẩm bẩm nói: "Đồng chí Hòa Cốc, im lặng khi người khác đặt câu hỏi là điều rất mất lịch sự. Biết không hả... Tóm lại không ai thích đứa trẻ không lễ phép cả ~"
Hòa Cốc im lặng một lúc mới trả lời cộc lốc: "Em không muốn trả lời câu hỏi của chị."
".............." Tư Ninh Ninh chẳng biết nói cái gì.
Ai gu, đây coi như là một loại câu trả lời đi.
Ai bảo lời là từ miệng cô nói ra chứ.
"Em vì cái gì tìm chị?"
"Chị sạch sẽ, em muốn cùng chị chơi."
Lại là cái từ này nữa.
Tư Ninh Ninh không thể giải thích được: "Em nói sạch sẽ, rốt cuộc là có ý tứ gì?"