Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 87 - Chương 87: Nhang Muỗi

Chương 87: Nhang Muỗi Chương 87: Nhang Muỗi

Editor: Hye Jin

"Chị trắng trẻo, xinh đẹp, trên người cũng rất sạch sẽ, em thích chị, cho nên muốn tìm chị chơi."

“……”

Câu trả lời quá là lộ liễu, lại thốt ra từ miệng của một đứa nhỏ luôn có cảm giác ngỗ ngược khó tả.

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, châm chước bỏ qua: "Em không chơi với người khác là bởi vì những người đó không sạch sẽ?"

Nói như vậy thì có chút không thích hợp, cô đổi thành cách nói khác: "Là em cảm thấy quần áo họ bẩn?"

“Quần áo bẩn, giày bẩn, tay bẩn.”

Tư Ninh Ninh khóe miệng run rẩy, đại khái có chút suy đoán.

Đứa nhỏ này tám phần là ưa sạch sẽ.

Cái niên đại này, còn ở nông thôn, mắc phải loại chướng ngại tâm lý nay thật hành người.

Ôi không! Không đúng!

Tư Ninh Ninh quay lại, để nhìn rõ hơn, cô đẩy thân cây ngô ra đi đến chỗ Hòa Cốc.

Thằng bé đang mò ngón tay vào đất để nhổ cỏ mà không chút do dự.

"Em moi đất nhổ cỏ không thấy bẩn sao?"

“Bẩn .” Hòa Cốc vùi đầu, câu trả lời rầu rĩ, buồn hiu hiu.

"Vậy em không cảm thấy khó chịu?"

"Sẽ không thích, nhưng không khó chịu."

Tư Ninh Ninh có chút bối rối.

Cái này có nguyên lý gì nhỉ?

Chẳng lẽ không phải chứng bệnh tâm lý ưu sạch sẽ.

Nhưng cái này rất giống a...

Thích sạch sẽ, ghét bẩn

Hình như không có cách giải thích nào khác mà.

Dù thế nào, Tư Ninh Ninh không có biện pháp, lương tâm cô không cho phép một đứa nhỏ giúp cô làm việc được: "Hòa Cốc ngoan, nơi này không cần em làm việc, em lên bên cạnh chơi đi, chị có thể nói chuyện với em."

Hòa Cốc do dự một lúc, có lẽ vì sợ Tư Ninh Ninh sẽ tức giận, sau này sẽ không cho nó tìm Tư Ninh Ninh chơi, cho nên nó thỏa hiệp, ngồi trên bờ ruộng.

"Ngồi sang bên kia đi Hòa Cốc, chỗ râm mát đó, em có thấy không?"

"Ồ."

Hai người nói chuyện không ngừng, thời gian trôi qua thật nhanh, Tư Ninh Ninh bận rộn công việc không để ý người đang ngồi dưới bóng cây ngô đồng trên bờ ruộng đã cố gắng lấy đất từ đầu ngón tay ra đến bật máu đầm đìa.

Hòa Cốc có vẻ sợ bị người khác nhìn thấy, mắt thấy Tư Ninh Ninh đã làm xong việc, liền đứng dậy hỏi: "Ngày mai đi làm ở đâu?"

"Chị còn chưa biết đâu, chắc trễ một chút đội trưởng mới thông báo á."

Tư Ninh Ninh vẫy tay với Hòa Cốc: "Phơi nắng cả buổi chiều rồi, có mệt, có khát không?"

Hòa Cốc lắc đầu, như thể biết Tư Ninh Ninh định nói gì tiếp theo, thẳng bé thả lại câu "em về nhà" rồi quay người bỏ chạy.

"Này, này..." Tư Ninh Ninh ngơ ngác, ấn cái kẹo còn chưa ra khỏi túi: "Thật kỳ kỳ quái quái, chị giống ăn thịt người sao? Chạy cái gì mà nhanh vậy?"

Tư Ninh Ninh thu cuốc vào không gian, ôm cái sọt trở về.

Công việc hôm nay tương đối dễ dàng, đã xong xuôi, mặt trời vẫn còn nắng chang chang.

Bây giờ chắc tầm khoảng 3:30 đến 4:00 chiều.

Cô tìm một nơi không có ai vào trong không gian, lấy than nướng BBQ đã mua trước đó ra, Ninh Ninh gõ gõ vài phát để làm nhỏ cho dễ mang về, rồi ra khỏi không gian.

Dạo này bận rộn quá, làm xong bên ngoài lại vào không gian làm việc, vội như con quay.

Cô không tính vào không gian lăn lộn nữ, dự định về căn nhà thanh niên trí thức tự làm nhang muỗi phiên bản đơn giản, cũng nghĩ ngơi một chút lấy lại sức.

Không có ai ở nhà, cổng hai bên nhà của thanh niên trí thức không có khóa, chỉ dùng dây thừng buộc lại.

Mặc dù hầu hết mọi người trong thời đại này đều tương đối thuần phát, cơ mà tính an toàn đúng là khá kém thật í.

Đặc biệt là căn nhà chỗ của thanh niên trí thức tương đối trống trãi, xung quanh không có người ở, nếu có người thật sự nổi lên tà tâm đúng là khó lòng phòng bị.

Bình Luận (0)
Comment