Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 88 - Chương 88: Trứng Rắn

Chương 88: Trứng Rắn Chương 88: Trứng Rắn

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh dự định sau này sẽ cùng những người khác thảo luận, nếu có cơ hội thích hợp sẽ trang bị hai cái khóa.

Tháo sợi dây ra, Tư Ninh Ninh đặt cái giỏ vào phòng, cầm cây ngải cứu buổi trưa hái về kéo ra giếng.

Than củi dùng để làm nhang muỗi dễ làm bẩn nhà, làm bên cạnh giếng lát lấy nước dội đi là sạch.

Ngải cứu phải vo nhỏ ra. Cô mới hái từ giữa trưa thôi, do trời nắng nóng, ngải cứu phiến lá mỏng, bên ngoài đã héo đi, vo vo thì nó vỡ vỡ ra, vo nhỏ ra không thành vấn đề.

Chính là có chút xót tay.

Tư Ninh Ninh nhào rất lâu, hay cổ tay đau nhức mà mới vò được có một đám.

Tuy vất vả nhưng cô lại không còn biện pháp khác, trước đó cô không dự đoán được tình huống này, bằng không thuốc sát trùng, nhang muỗi đã sớm mua một đống.

Đặt tạm ngải cứu đã vò nhỏ sang một bên, Tư Ninh Ninh lấy một cái búa từ trong không gian ra, gõ than thành khối nhỏ, rồi lại đập nát thành bột phấn, bột than cùng ngải cứu tỷ lệ 2:1, trộn đều.

Cẩn thận lấy một ít nước ra khỏi thùng, đảm bảo ngải cứu cùng than dính với nhau thành một đoàn.

Tiện tay hái vài lá dâu tằm từ giếng, Tư Ninh Ninh chia nhỏ hỗn hợp ngải cứu cùng than đá tách ra thành từng khối đặt lên lá dâu tằm, cẩn thận mang sang cửa sổ để hong khô.

Bận rộn gần một tiếng đồng hồ, thành phẩm cuối cùng chỉ là năm viên nhỏ cỡ nắm tay em bé, hiệu xuất kém đến đáng thương.

Trong điển cố đã từng nói đến cây ngải cứu có tác dụng để đuổi côn trùng và muỗi, chắc hẳn những thứ này sẽ có tác dụng gì đó, Tư Ninh Ninh chỉ hy vọng rằng nó có thể tác dụng chút.

Không thể đuổi cả đêm thì hai ba tiếng đồng hồ cũng được đi.

Còn một lúc nữa mới kết thúc công việc, làm nhang muỗi xong thì cô mang cuốc từ trong không gian nhẹ nhàng đào một vài rãnh cạn gần rãnh thoát nước bên cạnh giếng, lấy hạt giống bạc hà sắc vào.

Bạc hà có khả năng thích nghi cao, tuy ở dưới bóng cây nhưng gần nguồn nước, gần đó có nhiều lá rụng mục nát, đất khá màu mỡ.

Một khi nó nảy mầm thành công, phát triển sẽ không tệ.

Khi nó mọc thành dày đặc cũng là lúc trời oi bức, vừa kịp sử dụng.

Tuần này, Từ Thục Hoa phụ trách nấu ăn nên buổi tối cậu ấy trở về sớm hơn tất cả mọi người.

Dẫm bàn chân đầy bùn vào nhà, đầu tiên nhìn thấy Tư Ninh Ninh Từ Thục Hoa ngạc nhiên, nhìn thoáng qua, đi vài bước ghé sát vào Tư Ninh Ninh ngồi xuống mép giường: ""Ninh Ninh, có chuyện tốt"

Liên tiếp mấy ngày Tư Ninh Ninh mệt đến thở không nổi, nằm đơ trên giường y như xác chết, nghe được giọng nói hồ hởi thì bò dậy: "Cái gì thứ tốt?"

Từ Thục Hoa vỗ vỗ tay áo, cẩn thận đút một tay vào túi, lấy ra bốn quả trứng có vỏ màu xanh lục à không xanh lam: "Trứng vịt hoang á! Vừa đủ bốn cái luôn, chúng ta mỗi người một cái nè."

Vừa nói vừa liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

Ý tứ hiển nhiên là chỉ có bốn quả trứng, bốn đồng chí nữ chúng ta vừa vặn mỗi người một cái, cho nên không tính cho bên các đồng chí nam.

Tư Ninh Ninh có thể hiểu được, nhưng khi cô cầm lấy một quả trứng trên tay Từ Thục Hoa, nhìn qua nhìn lại một hồi thật là ê răng: "Đây là trứng vịt hoang? Ai nó với cậu thế?"

Màu vỏ của quả trứng này giống như được ám một lớp ánh sáng màu xanh tiffany, màu hơi sẫm, mỗi quả không to hơn ngón tay cái, nhìn thế nào cũng không thấy nó trông giống như một quả trứng vịt hoang.

Tư Ninh Ninh lại đặt quả trứng vào trong lòng bàn tay của Từ Thục Hoa: "Cậu không phải là mang trứng rắn về đây chứ?"

Lời này vừa nói giỡn vừa nói thiệt, cô đã từng xem qua thế giới động vật, đa phần rắn đẻ trứng.

Bình Luận (0)
Comment