Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 16

Lao lực trẻ tuổi phải đi dời tảng đá xây tường.

Trước tiên nâng bùn đất và hòn đá đến cửa sơn động, ở hai bên cửa động đều đào một cái rãnh ngang, giữa hai cái rãnh chỉ để lại độ rộng vừa cái cửa.

 

Tiếp theo trải một tầng bùn đất đá vụn và nước trộn thành vôi vữa, lại bỏ những tảng đá lớn nhỏ vào, sau đó bôi lớp vữa vào các kẽ hở, tiếp tục đổ đá lên trên.

Mọi người phân công rõ ràng, một bộ phận người xếp tảng đá, một bộ phận khác thì trám khe hở ở giữa vào, tránh cho lọt quá nhiều gió.

 

Gần đây thời tiết ấm áp, hơn nữa đây cũng là một công việc tốn thể lực, mọi người cũng không có ý định vội vàng vàng làm xong, Tảo Nhi quy hoạch một khối lượng công việc hợp lý, nói là mỗi ngày ăn xong làm một buổi là được.

Cứ như vậy sáu bảy ngày trôi qua, đoàn người rốt cục cũng làm xong tường cửa hang.

Thân thể Lưu Nhị Sơn cũng hoàn toàn tốt lên, mang theo người đi chặt mấy cái cây, trở về bị Tảo Nhi biến thành từng tấm ván gỗ rộng.

Kỹ thuật của nàng ấy rất tốt, từ nhỏ đã rất có thiên phú làm việc, dùng kỹ thuật chuẩn mão ghép tấm gỗ lại thành mấy cánh cửa, lắp ở cửa sơn động chắn gió lại tinh xảo.

Vì để có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài vào mùa đông, Tảo Nhi còn để lại mấy cửa sổ nhỏ trên cửa, giấy dầu trước đó gói bột mì cũng có đất dụng võ. Giấy này vừa dày vừa thông sáng, chắn gió đồng thời còn rất trong suốt, dùng để dán cửa sổ thì không thể thích hợp hơn.

Vừa vặn mấy ngày nay khi các nàng đi vào trong núi tìm đồ, gặp được hai cây sồi xanh.

Trên núi khô hoang, cây sồi xanh màu xanh đậm lộ ra vẻ rất có sức sống.

Tuy rằng lá cây có vị đắng chát, theo Triệu lang trung nói tính chất cũng lạnh, tốt nhất không nên ăn nhiều. Nhưng lấy vỏ cây về cho vào nước nấu, là có thể nấu ra một loại keo dính màu trắng, vừa vặn dán giấy cửa sổ.

Lần này, công việc cải tạo cửa hang đã hoàn thành.

Gần đây trong bụng có thức ăn, các nàng ra ngoài cũng đi được xa, ngoại trừ cây sồi xanh ra lại tìm được không ít thứ tốt.

Mặc dù không thể bắt được động vật hoang dã, nhưng nhặt về không ít quả tùng cùng quả vạn thọ, đều rất dễ bảo quản.

Quả Vạn Thọ là tên Triệu lang trung nói, chính các nàng bình thường gọi nó là chân gà hoặc là kỷ tử thối, thứ này có các loại dược hiệu như lợi thủy tiêu sưng, còn có thể làm thành thức ăn, khiến cho lương thực tích trữ dư dả không ít.

Có quả tùng thì có cây tùng, các nàng đào được một ít dầu thông từ trên thân cây tùng, có thể bỏ vào trong bó đuốc dùng để đốt, coi như là bổ sung một chút nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống.

Không chỉ vào núi thu hoạch tương đối khá, trong khoảng thời gian này, mấy người Tảo Nhi còn nếm được mùi vị mì thịt bò cay.

Tất cả mọi người cảm thấy loại mì này rất ngon, hương vị mặc dù có chút cổ quái, ăn xong đầu lưỡi sẽ cảm thấy đau nhức tê dại, nhưng mỗi lần ăn nó, trên người luôn có hỏa khí bốc lên, rất có công hiệu xua lạnh ấm người.

Ngoài ra, mọi người còn phát hiện nước đường Phương Tiên Nhi cho có chút diệu dụng. Không chỉ rất ngon, uống xong còn tương đối chống đói, khí lực cũng sẽ càng thêm tràn trề, bởi vì nhờ có nước đường này, các nàng làm việc tìm đồ đều rất có hiệu suất.

Nhưng số lượng nước đường không nhiều, trên đường các nàng lại tìm Phương Tiên Nhi xin mấy lần, nhưng có đôi khi cầu được mì, có đôi khi mới là nước.

Cuối cùng vẫn là Hạnh Nhi thông minh, từ trong pháp thuật suy nghĩ ra quy luật, phát hiện mỗi loại ánh sáng đại biểu cho những thứ khác nhau, Phương Tiên Nhi là để cho các nàng lựa chọn trong mấy món ăn, lúc này mới cầu được rất nhiều nước đường.

Chỉ là tiền dư lại của các nhà không nhiều lắm, vốn dĩ mỗi hộ nhiều nhất cũng chỉ mang theo hai mươi, ba mươi đồng tiền vào núi, chỉ có ra không vào như vậy, chẳng mấy chốc sẽ thấy đáy.

Cũng may mọi người phát hiện cung cấp đồ ăn cho Phương Tiên Nhi, cũng có thể nhận được quà tặng của nàng.

 

Phương Tiên Nhi là một tinh quái thiện lương lại bướng bỉnh.

Trước đó Hạnh Nhi ném xong năm quả lê, chỉ cầm một bình nước đường của Phương Tiên Nhi liền đi. Ngày kế tiếp lại lau người cho ‘nó’, liền phát hiện pháp thuật của ‘nó’ còn sáng, cho đến khi Hạnh Nhi lấy đồ vật đi, ‘nó’ mới hoàn toàn bỏ qua.

 

Từ đó về sau, lại dâng đồ ăn lên, Phương Tiên Nhi muốn đáp lễ, mọi người cũng sẽ nhận lấy, sẽ không từ chối nữa, tránh cho ‘nó’ hao phí pháp lực vô ích.

Trong khoảng thời gian giao tiếp này, mọi người cũng thăm dò rõ ràng một chút sở thích của Phương Tiên Nhi, tuy rằng ‘nó’ ăn trái cây cúng, nhưng hẳn là vẫn thích tiền nhất, mỗi lần thu được tiền cúng đều sẽ vui vẻ mà cho rất nhiều đồ ăn.

Vào núi lâu như vậy, người trong thôn xem như đã chậm rãi sống lại, chỗ ở cũng đã được tu sửa. Tảo Nhi suy nghĩ, lại từ từ làm chút đồ dùng chung, chậu gỗ giường gỗ linh tinh.

Trước mắt mọi người cùng nhau sinh hoạt, vì mau mau làm việc, nàng ấy cũng không giấu diếm, dạy cho người có sức lực không ít thứ bằng gỗ, mọi người đồng tâm hiệp lực làm đồ vật, tốc độ làm thêm đồ dùng sinh hoạt cũng vô cùng khả quan.

Tảo Nhi học được cấu tạo ống trúc trước đó, làm mấy cái bình gỗ có hoa văn có nắp đậy, tính phong kín rất tốt, rất thích hợp cất giữ các loại quả khô.

Cách mùa đông còn một đoạn thời gian, nhiệm vụ mỗi ngày chính là tích trữ thức ăn và củi, chờ chậu gỗ thùng gỗ làm ra còn muốn tích trữ nhiều nước một chút.

Mọi người phân công rõ ràng, thanh niên trai tráng ra ngoài tìm đồ ăn, trung niên lão niên lo liệu việc nhà, giặt quần áo các loại, còn phải xử lý tốt đồ ăn mang về. Bọn nhỏ thì làm chút chuyện trong khả năng của mình, múc nước hoặc làm vệ sinh, mỗi ngày còn lau sạch sẽ cho Phương Tiên Nhi.

Chờ ăn cơm tối xong, mọi người cùng nhau làm chút việc bằng gỗ, còn xới một phần đất gần đó, trồng một ít hạt của quả lê, thỉnh thoảng tưới nước.

Mặc dù không biết đến bao giờ cây cối mới có thể trưởng thành kết quả, nhưng tốt xấu gì trong lòng cũng có một tia hi vọng.

Đây cũng là nhờ có thể ăn cơm, mọi người mới có tâm tình cố gắng sinh hoạt.

Trước đó mỗi ngày đều đói đến mức tìm c.h.ế.t kiếm sống, giống như là một bãi thịt nhão bẩn thỉu, đừng nói đến quét dọn vệ sinh trồng trọt gì đó.

Nhưng thỉnh thoảng các lão nhân cũng sẽ tiếc hận, nếu trong tay có thể có chút lương thực thì tốt biết bao, chờ đầu xuân còn có thể thử trồng một ít. Trong tay nông dân không có lương thực, trong lòng chính là không an tâm.

Cũng may Phương Tiên Nhi tồn tại, cùng với thức ăn ‘nó’ cho, khiến lòng người được an ủi rất nhiều.

Nói đến Phương Tiên Nhi, bởi vì gần đây tìm được không ít quả Vạn Thọ, người trong thôn biếu đồ ăn cũng là dùng loại quả này chiếm đa số, thỉnh thoảng biếu chút tiền.

Gần đây Thịnh Quân cũng trải qua vô cùng thoải mái, quả Vạn Thọ, cũng chính là quả táo móc, tiểu lục căn có thể chống đỡ một chút giá trị năng lượng, các cổ nhân mỗi lần tới đây đều sẽ mang theo một chén nhỏ, mười mấy cây, đã có hai ba điểm năng lượng.

Hôm nay, Hạnh Nhi tới lau người máy của nàng, lại ném chút quả táo móc vào, để năng lượng của Thịnh Quân thành công đột phá 100 điểm.

Nàng vội vàng lật bảng điều khiển, tìm kiếm có biến hóa mới gì đó, phát hiện mình đã mở khóa hai ô nhỏ của kệ hàng ở tầng thứ hai, điều này có nghĩa là nàng có thể bày thêm hai loại hàng hóa khác.

Đồng thời, trong cột hàng còn tăng thêm hai loại sản phẩm mới!

Bình Luận (0)
Comment