Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 17

Thương phẩm mới tăng thêm là lương khô và rau quả khô.

Thịnh Quân lấy ra hai gói hàng mẫu, đặt ở trong tay quan sát cẩn thận.

Lương khô này hẳn là bán quân đội, nhìn rất chống đói, quy cách là hộp 4 cân, trong mỗi hộp đều có 10 cái túi nhỏ, mỗi túi 200g, có 4 cái bánh bích quy nhỏ.

 

Thịnh Quân cảm thấy thứ này rất thực dụng, dù sao các cổ nhân dường như luôn ăn không đủ no. Nghe các nàng nói, thường xuyên có rất nhiều người nấu một nồi mì tôm, lại thêm chút đồ vật lung tung lộn xộn vào bên trong, sau đó chia nhau ăn, nghe rất thê lương.

Nhưng lương khô thì khác, xem trên sách hướng dẫn nói, một người ăn một miếng là có thể no cả ngày, cho dù các nàng ngâm nở một bao chia ra ăn, không chống đỡ được một ngày cũng có thể chống đỡ được nửa ngày nhỉ?

 

Ít nhất có thể no một thời gian, không cần lúc nào cũng đói.

Xem xong lương khô, Thịnh Quân lại cầm lấy rau quả khô thập cẩm bên cạnh, rau quả khô này đựng trong túi, mỗi túi 500g, cũng chính là 1 cân, nhưng đồ vật bên trong rất đầy đủ, có chín loại rau quả.

Nhìn tờ giấy hướng dẫn, có khoai lang và khoai lang tím, cà rốt và củ cải trắng, thu quỳ, chuối tiêu, khoai tây, nấm hương, táo đỏ.

Sản phẩm được lựa chọn vô cùng hợp lý, không chỉ có trái cây rau quả giàu dinh dưỡng, táo đỏ bổ huyết, lại còn có khoai lang và khoai tây, nếu không phải mỗi loại số lượng không nhiều, hai loại này thậm chí có thể coi là món chính.

Cách túi hàng hơi mờ có thể nhìn thấy màu sắc phong phú bên trong, ngón tay Thịnh Quân rục rịch, cảm giác thứ này cũng rất thích hợp để ăn khi xem phim!

Trước đó nàng không có cách nào chạm vào những đồ ăn này, chỉ có thể làm máy móc không có tình cảm.

Nhưng mà, sau khi thăng cấp lần này, Thịnh Quân phát hiện mình có thể lấy được đồ. Tuy rằng ăn vào trong miệng cũng chỉ là giải thèm, nếm được vị, chứ không có cảm giác no bụng thực chất, nhưng cũng làm cho nàng vô cùng hạnh phúc.

Thịnh Quân vội vàng mở một túi rau quả khô, cầm một miếng khoai lang ra, bỏ vào trong miệng cắn một cái, răng rắc một tiếng, miệng đầy hương vị xốp giòn ngọt ngào, quả thực làm người ta cảm động đến ch.ảy nước mắt.

Nàng nhanh chóng bày hai món đồ mới lên kệ, định giá của lương khô tạm thời là 10 đồng, rau quả khô thì 3 đồng một túi.

Hạnh Nhi và mấy hài tử đang lau người cho Phương Tiên Nhi, phát hiện hình dáng của nó giống như có biến hóa mới, có thêm hai vòng tròn dẹp biết phát sáng, thứ trong bụng cũng nhiều hơn.

"Chẳng lẽ là do pháp lực của Phương Tiên Nhi tăng trưởng, trở nên lợi hại hơn?" Nàng ấy nhịn không được suy đoán.

Vừa rồi nàng ấy ném quả Vạn Thọ vào dâng cúng xong, cũng không vội vã tìm Phương Tiên Nhi lấy đồ, pháp thuật kia đến bây giờ vẫn còn sáng.

Hạnh Nhi phát hiện hai cái tròn dẹp mới xuất hiện, một cái thì sáng, một cái khác lại không có sáng.

Thấy công tác lau chùi đã gần xong, nàng ấy tò mò chọc vào cái tròn tròn mới sáng lên, chợt nghe thấy một tiếng động quen thuộc vang lên, là Phương Tiên Nhi lại đưa đồ cho nàng ấy.

Hạnh Nhi cúi người, từ hộc lấy hàng lấy ra một bọc giấy nặng trịch, cái này hoàn toàn không giống với bánh mì trước đó, cái này nặng hơn chút, hình dạng cũng vuông vức.

"Trong này chứa cái gì vậy?" Thúy Thúy cũng phát hiện nó khác biệt, tò mò hỏi.

"Chúng ta mở ra xem một chút đi, như vậy trở về mới có thể nói rõ ràng với người lớn!" Đại Mao mở to mắt, lanh lợi đề nghị.

"Vậy ta mở ra nhé?" Hạnh Nhi nuốt ngụm nước bọt, trong lòng dấy lên vài phần chờ mong.

Nàng ấy cũng rất muốn biết bên trong là cái gì.

Hạnh Nhi chậm rãi mở bọc giấy ra, bên trong hiện ra đồ vật xinh đẹp đủ mọi màu sắc, mấy đứa nhỏ đều dúi đầu tới gần xem, sau đó đồng loạt "Oa" một tiếng.

"Cái này hình như là nấm!" Thúy Thúy chỉ vào một cây nấm hương khô nói.

Hạnh Nhi cẩn thận chạm vào, phát hiện khô cứng, liền nói: "Là nấm phơi khô, trong động chúng ta cũng để lại không ít, nhưng mà không có nhiều như vậy."

"Cái này giống như một loại trái cây." Tiểu nhi tử của Nhị Sơn thúc Cẩu Đản cũng chỉ vào táo đỏ khô lên tiếng.

"Còn có cái này giống như rau khô!" Thúy Thúy lại nhìn chằm chằm thu quỳ, nhịn không được nuốt nước miếng.

 

Món ăn này thoạt nhìn tốt hơn nhiều so với lá cây bình thường hay ăn, nàng ấy đứng ở chỗ này, mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm!

Hạnh Nhi ấn ấn đồ trong túi giấy, chắc chắn nói: "Có lẽ đều là một số loại trái cây khô rau khô, chúng ta nhanh trở về đi, nói cho người lớn biết việc này một chút!"

 

Bọn trẻ cực kỳ hưng phấn, tay nắm tay chạy về phía sơn động, giống như là đại công thần uy phong lẫm liệt. Những thứ mới này, nói không chừng chính là Phương Tiên Nhi cảm thấy các nàng lau sạch sẽ, mới có thể tặng cho các nàng!

Chờ chạy về trong động, mấy người Tảo Nhi ra ngoài tìm đồ còn chưa trở về, nương Xuyên Tử và Hà Hoa các nàng đều ở đây, đang bận rộn giúp mọi người may vá y phục.

Thấy bọn trẻ chạy vui vẻ như vậy, nương Xuyên Tử cười tủm tỉm ngẩng đầu, trêu ghẹo nói: "Sao vậy, cả đám giống như bị gà rừng mổ m.ô.n.g thế!"

Cẩu Đản mở miệng nói: "Nương, đại bá nương, chúng ta vừa lấy được một túi lớn thức ăn từ chỗ Phương Tiên Nhi, hình như là chút rau khô và quả khô!"

"Nhìn qua rất ngon!"

"Phương Tiên Nhi thật tốt!"

"Đều là chúng ta lau chùi tốt, Phương Tiên Nhi mới có thể vui vẻ như vậy!"

Những hài tử khác cũng líu ríu phụ họa, kể lại sự tình từ đầu tới đuôi một lần. Các nữ nhân nghe xong, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Hà Hoa nhìn nhi tử nói: "Con vừa nói rau quả khô gì, lấy ra cho ta xem."

Hạnh Nhi đứng ở một bên lập tức đi tới, lấy ra bọc giấy trong ngực, Thúy Thúy ở bên cạnh hỗ trợ mở bọc giấy ra, các loại rau quả khô phong phú bên trong lập tức đập vào tầm mắt mọi người.

Mấy thẩm tử đều vây lại, nhìn vào trong túi giấy, lại gần một chút là có thể ngửi được mùi thơm của đồ khô, quả thực là làm người ta thèm thuồng.

Nhưng mà, ngoại trừ nấm khô và táo khô ra, những thứ còn lại ngay cả các nàng cũng không phân biệt được. Chắc đều có thể ăn, nhưng để đảm bảo thì vẫn phải nếm thử trước mới được.

Hà Hoa cầm lên một thứ nhìn cổ quái nhất, màu tím sặc sỡ, đặt vào trong miệng nhai nhai, phát hiện rất giòn, cắn ra thì ngọt, hoàn toàn ăn không ra đây là làm từ cái gì, nhưng hẳn là loại quả khô.

Thứ này càng nhai càng thơm, còn mang theo một mùi cháy khét, làm cho nàng ấy không nỡ nuốt xuống, chỉ để lại trong miệng nhấm nháp thật lâu.

Đại nhân tiểu hài xung quanh đều trông mong nhìn chằm chằm động tác nuốt nước miếng của Hà Hoa.

Thấy các nàng như vậy, Hà Hoa cười nói: "Quả nhiên ngon, một người tới lấy hai cái nếm thử đi."

Bao đồ như vậy thoạt nhìn rất nhiều, nhưng phân đến tay mọi người, mỗi người cũng chỉ được chia mấy miếng, ăn vào trong miệng cũng không chống được đói, không bằng chia cho mọi người nếm thử thứ mới mẻ. Đây cũng là nhờ hiện tại các nàng có Phương Tiên Nhi cho ăn nên Hà Hoa vẫn có thể làm chủ.

"Hà Hoa thẩm, thẩm thật tốt!"

Bọn nhỏ hoan hô tới lấy đồ ăn, bởi vì túi rau quả này đa dạng nhiều loại, mọi người cũng không trực tiếp xuống tay, còn nhỏ giọng nói thầm thương lượng một hồi, phân công nhau, đều tự chọn những thứ khác nhau lại tươi mới, lát nữa cũng chia nhau ăn, mỗi người nếm thêm được mấy cái.

"Ta lấy hai quả hồng, ngươi đi lấy miếng màu vàng kia!"

"Chúng ta đã ăn nấm khô, hương vị chắc cũng không khác nhau lắm, trước tiên đừng lấy, lấy những thứ chưa thấy qua kia đi!"

Bình Luận (0)
Comment