Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 259

Trong bản vẽ Phương Tiên Nhi đưa còn có một loại nỏ tay nhỏ gọn, nhưng kỹ thuật chế tạo quá phức tạp, khó mà nói trước được cần bao lâu mới làm xong, hơn nữa còn phải luyện tập để ngắm cho chuẩn.

Vẫn nên ưu tiên chọn đao và giáo, loại có cấu tạo tương đối đơn giản để làm trước.

Sau khi xác định kế hoạch, cả nhóm bắt đầu hành động.

Bận rộn vài ngày, mọi người mới nhận ra rằng họ đã đánh giá thấp sự phức tạp và khó khăn của việc này.

Muốn luyện chế vũ khí và mũ sắt, trước tiên phải làm ra một số khuôn mẫu, sau đó mới có thể bắt tay vào làm.

 

Vò đầu bứt tai một hồi, sau khi trải qua quá trình rèn luyện rèn giũa vô cùng gian nan, cuối cùng thôn dân cũng làm ra vài món đồ dùng được.

Đại Ngưu giơ cao một thanh đao đã rèn xong.

Lưỡi đao làm bằng inox phản chiếu ánh sáng mặt trời, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn qua là biết ngay đây là một thanh bảo đao sắc bén.

Nhìn thấy thanh đao tốt như vậy, cuối cùng mọi người cũng nở nụ cười, cảm thấy những khổ cực mệt nhọc trước đó đều đáng giá.

 

Làm đao xong, giáo dài đầu tiên cũng nhanh chóng được rèn xong, được Tảo Nhi lắp vào cán gỗ, trở thành một cây giáo dài vừa tay. Vung vẩy lung tung cũng rất oai phong, mạnh mẽ như hổ.

Bận rộn thêm một hồi, vũ khí đã được làm gần xong, có thể bắt đầu chế tạo dụng cụ phòng ngự.

Mũ sắt có khuôn mẫu sẵn nên không quá khó, cùng lắm chỉ tốn thêm chút thời gian và công sức.

Phiền phức nhất vẫn là làm áo giáp xích.

Phải làm trước một số dụng cụ, như kìm kim loại đặc chế,...

Sau đó đúc ra khuôn hình tròn, nấu chảy inox đúc thành nhiều vòng tròn nhỏ, rồi mới bắt tay vào việc xâu chuỗi từng cái từng cái lại với nhau.

Làm một bộ áo giáp xích xong, cảm giác phải tốn đến hàng ngàn hàng vạn vòng tròn nhỏ.

Quá trình xâu chuỗi này cũng không thể làm qua loa, làm xong hai bộ, tay của mọi người đều mỏi nhừ, mắt cũng hoa lên.

Nhìn thấy họ như vậy, Thịnh Quân cảm nhận sâu sắc được lao động thủ công thuần túy vất vả đến nhường nào.

Làm áo giáp xích rất tốn thời gian, chưa làm xong được một nửa thì củ mài và cây đậu đã chín.

Mọi người bèn tạm dừng tiến độ luyện chế trang bị, tranh nhau ra đồng làm việc.

Có lẽ là do làm thợ rèn quá nhiều việc và quá dồn dập nên ai nấy đều cảm thấy việc xuống đồng làm ruộng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Thu hoạch củ mài không có gì khó khăn, thu hoạch cây đậu thì hơi phiền phức một chút.

Tuy nhiên, giống đậu tương lai tạo lần này có phẩm chất cực tốt, có thể nhìn thấy sức sống mãnh liệt cứng cỏi của nó bằng mắt thường, khiến người ta cầm trên tay mà yêu thích không muốn buông.

Đồng thời, quả nhiên sản lượng của giống đậu lai này tăng lên rõ rệt.

Khi thu hoạch đậu, Lý bà tử không khỏi cảm thán: “Giống đậu tốt như vậy, tiếc là chỉ có thể trồng thêm một vụ nữa.”

Triệu bà tử cười nói: “Không sao, cứ tiếp tục dùng phương pháp lai giống mà trồng là được, tuy rằng thêm một bước nhưng mọi thứ đều xứng đáng.”

“Cũng đúng, đúng là ta đã quá tham lam rồi!”

Vì đậu lai cho năng suất cao nên vụ đậu này phần lớn được giữ lại làm giống, chỉ có một phần nhỏ được giữ lại để dự trữ lương thực.

Giống đậu tương lai tạo này chưa từng có trong lịch sử của triều đại này.

Sau khi dân làng thu hoạch đậu tương xong, cuối cùng Thịnh Quân cũng đã mở khóa được một thành tựu.

Lần này, hệ thống thành tích không dùng cách rút thăm trúng thưởng để khen thưởng, mà lại giúp nàng nâng cấp máy hút bụi tự động.

Khoảng cách bluetooth của hai robot đã được nâng cấp lên trong phạm vi 3km, pin cũng được tăng lên gấp mười lần.

Mặc dù đối với Thịnh Quân thì phạm vi ba nghìn mét cũng không phải là quá lớn, nhưng đã tốt hơn so với trước đây rất nhiều.

Thịnh Quân có chút ngạc nhiên, thậm chí có chút cảm động, không ngờ cuối cùng hệ thống cũng nhớ đến nàng.

Tính kỹ ra, đây là lần đầu tiên nàng được trao phần thưởng!

Tuy rằng không hoàn toàn là cho nàng, mà là cho nhân viên cửa tiệm của nàng nhưng nàng đã rất mãn nguyện rồi.

Trong lần nâng cấp trước, robot không có động tĩnh gì, cũng không thể thăng cấp cùng nàng.

Thịnh Quân còn tưởng rằng robot chỉ có thể quét dọn trong tiệm, không ngờ lúc này lại nhận được một tin mới từ hệ thống thành tích, khiến người ta lại thấy được hy vọng nâng cấp cho nó.

Nàng suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy là do dạo trước hệ thống đã cung cấp cho người xưa kỹ thuật luyện thép và inox.

Trong thời gian ngắn, mọi người có thể nắm vững được những thứ này đã là tốt lắm rồi, hệ thống cũng không tiện đưa thêm thứ mới, cho nên mới nghĩ đến nàng.

Sau khi thăng cấp xong, Thịnh Quân bèn nhân lúc đêm khuya lặng lẽ thử bay một chút.

Hiện tại, dung lượng pin của robot có thể bay đi bay về trong phạm vi ba nghìn mét, so với trước đây coi như đã có bước tiến vượt bậc.

Cuối cùng Thịnh Quân cũng có thể ngắm nhìn cảnh đêm trên núi.

 

Trong lúc nàng đang khám phá chức năng mới, thôn dân cũng đã làm xong việc đồng áng, quay trở lại công cuộc chế tạo áo giáp xích và dụng cụ phòng ngự.

“Cố gắng thêm chút nữa, chúng ta hãy tranh thủ hoàn thành trước năm mới để mấy người Thạch thúc và cả người dân trong thành đều có thể đón năm mới vui vẻ!” Tảo Nhi cổ vũ mọi người.

Mọi người nghe vậy, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác trách nhiệm mãnh liệt, nhanh chóng lấy lại tinh thần tiếp tục làm việc.

 

Trên đường, Chung Tứ còn viết một bức thư, bảo Đại Ngưu chạy một chuyến mang ra khỏi núi, định thông báo cho Thạch thúc.

Đến lúc đó còn phải trông cậy vào việc nội ứng ngoại hợp của họ, không thể đợi đến khi đánh đến nơi rồi mới gọi người chứ?

Nhất định phải báo trước một tiếng.

Chủ yếu nội dung trong thư là dặn dò nhóm Thạch thúc chuẩn bị sẵn sàng, thu thập một số thông tin chi tiết trong huyện thành cho họ. Bao gồm việc trong thành bố trí người tuần tra như thế nào, mật đạo kia có còn sử dụng được hay không,...

Đại Ngưu giấu thư và một ít đồ ăn ở chỗ cũ, còn lại chỉ là chờ đợi.

Khi thôn dân làm xong hơn phân nửa áo giáp xích, nhóm Thiết Trụ cũng trở về từ phía Nam.

Lần này, thương đội không có đào vàng đóng hộp, thu nhập từ việc bán dầu đậu không thể so sánh với dầu phong. May mà họ lấy số lượng bù lại, cuối cùng số bạc chia cho thôn Phương Gia cũng có bảy trăm năm mươi lượng, lại là một khoản thu nhập lớn.

Mọi người nhận được bạc, nhanh chóng cung cấp cho Phương Tiên Nhi rồi lại lấy ra một số chậu inox để luyện chế.

Phương Tiên Nhi nói, số năng lượng còn lại trong thẻ bạc của họ vẫn có thể đổi lấy rất nhiều thức ăn, mọi người nghe vậy trong lòng cũng yên tâm hơn.

Họ thì yên tâm rồi, nhưng Thiết Trụ lại hoàn toàn ngây người.

Hắn ta hoàn toàn không ngờ chỉ mới ra ngoài một chuyến, khi trở về thì trời đất đã đổi thay. Trong nhà không chỉ có thêm một xưởng rèn, mà ngay cả động tác rèn sắt thuần thục của Nhị Sơn thúc cũng khiến hắn ta cảm thấy xa lạ.

Còn có một điểm quan trọng nhất, tại sao mọi người lại đột nhiên bắt đầu rèn đao và làm áo giáp xích?

Không để Thiết Trụ hoang mang quá lâu, thôn dân đang thiếu người bèn vội vàng kéo hắn ta vào đội ngũ làm áo giáp xích, tiện thể nói cho hắn ta biết kế hoạch chiếm huyện thành trước năm mới.

Vốn dĩ Thiết Trụ cho rằng bản thân đi theo thương đội hai chuyến, lại trải qua không ít chuyện cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Ai ngờ tốc độ trưởng thành của người nhà cũng không hề kém cạnh hắn ta, thậm chí còn bỏ xa hắn ta.

Nghe lời của mọi người xong, Thiết Trụ vẫn chưa kịp phản ứng, hoang mang hỏi: “Vậy, vậy sau năm mới ta có còn tiếp tục đi buôn bán cùng nhóm Vi thúc không?”

Tảo Nhi nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi cứ đi đi, chỗ chúng ta cũng không thiếu một người như ngươi. Nhiệm vụ của ngươi là hãy theo thương đội học tập cho tốt, tranh thủ sớm tự lập, sau này trở về cũng xây dựng một thương đội cho chúng ta.”

“Xây dựng thương đội? Không ổn lắm…” Thiết Trụ do dự nói: “Chẳng phải như vậy là tranh giành miếng ăn với nhóm Vi thúc sao?”

Tảo Nhi cười lắc đầu: “Làm sao mà tranh miếng ăn, ai bảo ngươi đi về phía Nam? Chẳng lẽ phía Bắc không đủ cho ngươi chạy sao?”

“Phía Bắc? Chẳng phải là sẽ đi đến địa bàn của người Thát Tử sao?” Thiết Trụ nói.

Mộc Kỳ Nhĩ ở bên cạnh nghe vậy, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn hắn ta.

Lúc này Thiết Trụ mới nhớ ra hình như Mộc Kỳ Nhĩ là người Thát Tử, ngại ngùng sờ mũi.

Tảo Nhi xoa đầu Mộc Kỳ Nhĩ, bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải bên đó, là một nơi khác. Phương Tiên Nhi nói, trong vùng núi gần biên giới có một loại cỏ cao su, có thể chiết xuất ra thứ gọi là cao su, rất hữu dụng. Nếu chúng ta có thể chiếm được huyện thành, sau này nhất định sẽ cần dùng đến thứ đó.”

“Thiết Trụ, ngươi cũng đừng nóng vội, ta nói những điều này không phải muốn ngươi lập tức có thể thành lập một thương đội, dù sao hiện tại chúng ta còn chưa bước được bước đầu tiên, còn rất nhiều việc phải giải quyết, ngươi còn rất nhiều thời gian để từ từ học hỏi.”

"Chỉ là ta thấy dường như ngươi rất hoang mang, cho nên mới muốn chỉ cho ngươi một hướng đi để nỗ lực.”

“Ngươi không cần cảm thấy việc đi theo thương đội là không giúp được gì cho mọi người. Ngươi chỉ cần học tập thật tốt trong thương đội, chính là giúp chúng ta việc lớn nhất, những việc đó chỉ có ngươi mới có thể làm được.”

Nàng ấy nói xong, Thiết Trụ cũng hoàn toàn tỉnh táo và bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ trầm ổn, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”

Bình Luận (0)
Comment