Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 260

Mặc dù chí lớn đã quyết, nhưng việc trên tay thì vẫn phải tiếp tục làm.

Áo giáp xích là đồ để mặc lên người, lại là trang bị liên quan đến mạng sống. Chờ sau khi làm ổn ổn rồi, mọi người mặc thành phẩm lên người gỗ để thử bổ chém.

Sau khi dùng người gỗ để thử, hiệu quả cũng khá tốt. Tiếp đó còn cần phải mặc vào người thật để thử lại một lần nữa để cảm nhận được hiệu quả của áo giáp.

Đại Ngưu anh dũng gánh vác công việc này.

 

Chỉ thấy hắn ta chỉnh lại quần áo của bản thân xong thì mặc cả bộ áo giáp xích lên người, sau đó lại mặc thêm mấy đồ như áo giáp gương, miếng bảo vệ cổ tay, bảo vệ ngực, còn đội luôn cả mũ sắt lên nữa, nhìn ra được là đã trang bị đầy đủ.

Thiết Trụ cầm một thanh đao sắt, Tảo Nhi cầm một cái giáo dài, hai người đứng trước mặt Đại Ngưu, trên mặt lộ vẻ chần chờ.

Cũng hết cách rồi, cái chuyện dùng đao thật giáo thật đánh người của mình gây áp lực tâm lý rất lớn cho họ.

 

Đại Ngưu thấy thế, không nhịn được thúc giục: “Sao lại ngây ngẩn hết cả vậy? Mau đến c.h.é.m ta đi!”

“Bây giờ hai người các ngươi do dự, nhưng đến lúc đánh nhau với kẻ địch, đối phương sẽ không do dự đâu!”

Lời này nói cũng đúng.

Với lại những công cụ bảo vệ kia cũng đã thử với người gỗ rồi, không có vấn đề về chất lượng. Không tin tay nghề của bản thân, bọn họ cũng phải tin tưởng inox của Phương Tiên Nhi mới đúng.

Hai người nhanh chóng ổn định tâm lý xong, đồng loạt ra tay.

Một người c.h.é.m về phía cánh tay của Đại Ngưu, một người khác thì đ.â.m về phía n.g.ự.c của hắn ta.

Đại Ngưu đứng yên tại chỗ, mạnh mẽ hứng chịu công kích của hai người: “Không cần lo lắng sẽ bị thương, nhưng mà lúc bị c.h.é.m vẫn sẽ có chút chấn động nhẹ. Cũng may sắp vào đông rồi, chúng ta có thể mặc thêm hai chiếc áo bông bên trong áo giáp, chắc sẽ thoải mái hơn nhiều.”

“Được rồi, lại lần nữa! Lần này chúng ta có thể đấu với nhau mấy chiêu!”

Đại Ngưu nói rồi cầm một cái chậu inox được chế tạo đặc biệt lắp thêm hai cái tay cầm: “Ta dùng cái này để làm khiên, hai ngươi tấn công về phía ta là được.”

Đặc tính của áo giáp xích là hành động rất nhẹ nhàng, không hề nặng nề chậm chạp. Phải chiến đấu thực tế mới có thể thí nghiệm được hiệu quả tốt nhất.

Ba người nhanh chóng lao vào đấu với nhau.

Đao và giáo dài c.h.é.m lên chậu inox vang lên tiếng loảng xoảng.

Võ nghệ của Đại Ngưu là tốt nhất, nhưng lúc này hắn ta chỉ phòng thủ không hề tấn công, không lâu sau, Thiết Trụ và Tảo Nhi đã ngừng tấn công.

“Lưỡi đao c.h.é.m đến cong luôn rồi… thân đao cũng bị mẻ rồi.”

Thiết Trụ cúi đầu nhìn cây đao trong tay, có hơi giật mình.

Tảo Nhi cũng theo đó nhìn cây giáo dài của mình: “Đầu giáo của ta cũng không trụ tiếp được nữa.”

Lại nhìn cái chậu inox trong tay Đại Ngưu, bên ngoài có hơi bị bẹp, bên trên là những vết lõm vào do những cú đánh để lại. Nhưng không hề có dấu hiệu bị vỡ, các công cụ bảo vệ mặc trên người cũng không có vấn đề gì.

“Chậu inox rất mỏng và nhẹ, không hề trải qua rèn đúc đặc biệt nào, có thể chịu được nhiều đòn công kích như vậy đã rất tốt rồi.” Tảo Nhi nói.

Mọi người rất hài lòng với hiệu quả thử nghiệm dụng cụ phòng ngự lần này.

Sau đó mọi người lại lần lượt thử nghiệm một loạt các vũ khí mà bọn họ làm ra dựa theo phương pháp tương tự.

Dần dà, trang bị của tất cả mọi người đều được làm đầy đủ.

Cuối cùng cũng có thể bắt đầu kế hoạch tấn công thành rồi.

Nhưng mà trước lúc đó vẫn phải thương lượng dự định về sau đã. Nếu không cho dù tấn công được huyện thành rồi, đến lúc đó cũng sẽ bị luống cuống.

Tảo Nhi nói: “Lúc trước chúng ta đã thảo luận qua rồi, nếu như muốn từ từ thay đổi huyện thành trở thành địa bàn của Phương Tiên Nhi thì không thể không quan tâm đến bá tánh trong thành.”

“Từ tin tức gần đây nhất mà Thạch thúc gửi đến, tình cảnh của bá tánh trong thành lúc này rất giống với tình cảnh của chúng ta lúc đầu, đến cơm ăn nước uống cũng là một vấn đề. Vậy nên, một khi chúng ta thuận lợi chiếm được huyện thành, việc đầu tiên cần phải suy nghĩ đó là giải quyết vấn đề ăn uống cho tất cả mọi người.”

Chung Tứ gật đầu nói: “Nếu như chỉ dựa vào lương thực của chúng ta, chắc chắn không nuôi nổi nhiều người như vậy. Đối với vấn đề này, ý của Phương Tiên Nhi là có thể lấy thức ăn từ bên đó để giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt.”

“Nhưng đến lúc đó chúng ta tuyệt đối không được trực tiếp phân phát thức ăn, vẫn phải để bá tánh trong thành tham gia lao động mới được.”

Mấy người các nàng ấy, có người ngốc, nhưng chắc chắn không có người lười. Mọi người lại vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, sinh sống dưới sự giám sát của Phương Tiên Nhi.

Cho dù Phương Tiên Nhi thưởng đồ ăn rất hào phóng nhưng cũng không hề để các nàng ấy sinh ra bất cứ suy nghĩ lười biếng nào.

Bị những kỹ thuật và những món đồ mới mẻ của Phương Tiên Nhi nghiêm khắc thúc giục không ngừng, tất cả mọi người đều nỗ lực tiến lên. Các nàng ấy yêu cầu bản thân mình rất cao, không hề buông lỏng dù chỉ là một khắc, chỉ hận bản thân không có thuật phân thân, biến thành mười người để dùng.

 

Thế nhưng không thể yêu cầu tất cả mọi người đều phải thực hiện theo những nguyên tắc tiêu chuẩn này.

Đối với bá tánh huyện thành, các nàng ấy chỉ có thể dự tính dựa theo yêu cầu thấp nhất.

Không chắc chắn bá tánh sẽ là người xấu, nhưng có lẽ sẽ có những suy nghĩ, tật xấu vặt của riêng mình.

 

Các nàng ấy lại không thể tìm hiểu mọi người một cách tỉ mỉ được.

Như vậy, nếu như cứ trực tiếp cung cấp đồ ăn, có khả năng sẽ khiến cho một vài người cá biệt sinh ra tính ỷ lại, cũng sẽ cảm thấy các nàng ấy cung cấp thức ăn là chuyện đương nhiên.

Tuyệt đối không thể cho phép chuyện ấy xảy ra.

Hơn nữa lý do lúc đầu các nàng ấy muốn công chiếm huyện thành là do không đủ người để dùng.

Cho nên, để bá tánh trong thành cùng lao động, giúp các nàng ấy chia sẻ gánh nặng công việc, lấy đó để đổi lấy đồ ăn mới là cách tốt nhất.

Tảo Nhi suy tư một lúc rồi nói: “Diệt những phú hộ chuyên làm điều ác trong thành, chắc sẽ lấy được một ít bạc. Đến lúc ấy lấy số bạc đó đưa cho Phương Tiên Nhi đổi chút đồ ăn, chắc là có thể để bá tánh ăn được một khoảng thời gian, nhưng số lượng phú hộ có hạn, cũng không phải kế lâu dài.”

“Đến sau này, sau khi chúng ta ổn định các phương diện rồi, vậy thì phải nghĩ cách tiếp tục khai nguyên.”

Thiết Trụ nói: “Chúng ta muốn kiếm được nhiều tiền hơn, vẫn phải dựa vào buôn bán mới được.”

“Ta thấy Thạch thúc nói bây giờ huyện thành cũng không phải là đóng kín hoàn toàn, trong thành vẫn có đội ngũ ra vào buôn bán, chỉ là kiểm tra rất nghiêm ngặt, dù sao thì những người giàu kia vẫn phải sinh sống.”

“Bọn họ sẽ không đi đến những nơi quá xa, chỉ đi đến những thành trì gần ở hai bên Đông Tây. Ta nghĩ, đến lúc đó chúng ta cũng có thể lợi dụng bọn họ.”

“Huyện nha đã thành ra như vậy rồi, bọn họ cũng không thả tin tức ra bên ngoài, ta nghĩ có lẽ là do tính mạng của người nhà đều bị đe dọa nên mới vậy chăng? Nhưng mà, tóm lại vẫn dễ dàng khống chế. Những người thuộc huyện nha kia có thể khống chế được bọn họ, thì chắc chắn chúng ta cũng có thể.”

“Đó cũng là một cách, đến lúc ấy tìm hiểu kỹ tình hình rồi nói sau vậy.”

Trò chuyện cũng gần ổn, mọi người lại nhanh chóng nói về chuyện tấn công thành.

Nói ra thì cũng là vận may do Phương Tiên Nhi đưa đến.

Chỗ đặc biệt giống như huyện Hưng Hoà, đoán chừng cả một triều đại cũng chỉ có một chỗ như vậy. Nơi nhỏ không nổi bật lại loạn lạc, thủ vệ còn vừa mỏng vừa yếu, để bọn họ có ít người như này cũng có lòng tin có thể đánh chiếm được thành.

Nếu đổi thành nơi khác, bọn họ sẽ không dễ dàng nảy sinh ra suy nghĩ chiếm thành như vậy.

Nhưng mà, cho dù trong tay có vũ khí thì cũng không thể cứ liều lĩnh tấn công thành như thế.

Chung Tứ phân tích nói: “Căn cứ vào tình báo và quan sát của ta ngày trước, lúc sáng sớm khi mặt trời vừa mới ló rạng, còn khoảng một lúc nữa quân tốt bảo vệ thành mới được thay ca, thức một đêm, không có cảnh giác cũng không có tinh thần, là thời cơ cực tốt để chúng ta ra tay.”

“Chúng ta có nhiều người như vậy, chắc chắn địa đạo bên phía Thạch thúc không thể dùng. Hoặc là chọn đúng thời cơ thích hợp mạnh mẽ tấn công vào, hoặc là lợi dụng đội ngũ mua bán mà Thiết Trụ vừa nói...”

Đại Ngưu nói: “Ta thấy vẫn nên đánh thẳng vào thì hay hơn, còn có mấy người Thạch thúc nội ứng ngoại hợp. Trộn lẫn trong đội ngũ mua bán để vào thành ngược lại lại rất nguy hiểm.”

Tảo Nhi đồng ý nói: “Ta cũng thấy vậy.”

Ít nhiều gì thì các nàng ấy cũng biết chút võ nghệ, lại có binh khí tốt, còn không quên rèn luyện cơ thể mỗi ngày. Hẳn là hành động đột nhiên tập kích có thể khiến cho đối thủ không kịp trở tay. So với ẩn núp vào thành, không bằng tiến quân thần tốc.

Bình Luận (0)
Comment