Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 261

Sau khi lên kế hoạch sơ bộ, người dân trong thôn bắt đầu tiến hành diễn tập thực chiến.

Không chỉ ở khía cạnh đánh đấm, mọi người còn liệt kê những tình huống có thể xảy ra rồi nghĩ cách giải quyết từng tình huống một.

Không còn cách nào khác, không đủ kinh nghiệm, chỉ có thể dùng sự cẩn thận để bù đắp.

Các nàng có nhiều cái đầu như vậy, tương đương với rất nhiều người thợ da (*), luôn có thể chắn được một nửa nguy hiểm sẽ xảy ra.

 

(*) Trích từ câu: “Ba anh thợ da họp lại thành Gia Cát Lượng” nghĩa là bất kỳ khó khăn như thế nào nếu tất cả mọi người chung lòng, chung sức đều có thể vượt qua được. Một người không làm được thì mười người, mười người không làm được thì họp một trăm người sẽ làm được.

Dự án dự đoán trước nguy hiểm sẽ xảy ra đã nhanh chóng được làm xong.

Bảy phần dựa vào kế hoạch và tính toán, ba phần còn lại thì phải dựa vào vận may.

Nhưng mà, người trong thôn vẫn luôn cảm thấy có Phương Tiên Nhi ở đây, chắc chắn may mắn sẽ quan tâm đến các nàng ấy.

 

Chuẩn bị các mặt cũng đã gần xong, người trong thôn tìm Phương Tiên Nhi trình bày kế hoạch và dự định của các nàng ấy.

Thịnh Quân nghe xong, cảm thấy các nàng ấy đã tính toán rất đầy đủ rồi, cũng không cần phải bổ sung thêm gì nữa, thế là cổ vũ một vài câu.

Ngoài ra, nàng còn gọi Tảo Nhi vào, nói vài lời với nàng ấy, dặn dò nàng ấy không đến lúc quan trọng thì không được dễ dàng sử dụng nó. Bởi vì động tĩnh quá lớn.

Thịnh Quân có tư liệu của hệ thống, biết khi pha trộn đá tiêu, lưu huỳnh với than củi thật cẩn thận thì độ khó khi chế tạo thuốc nổ sẽ được giảm xuống rất nhiều.

Mặc dù trong thời gian ngắn thứ này có thể không dùng được, nhưng nên làm một ít để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

Thịnh Quân lấy cái này ra, cũng là đã cân nhắc đến việc sau khi đánh chiếm được huyện thành, chắc chắn mấy người Tảo Nhi sẽ phải chế tạo càng nhiều dụng cụ phòng ngự inox, trang bị vũ trang cho càng nhiều người để tăng cường phòng thủ.

Đưa vũ khí lạnh inox vào tay người khác, chắc chắn người dân trong thôn sẽ không có cảm giác an toàn.

Vậy thì thuốc nổ có uy lực mạnh như vậy sẽ là viên thuốc an thần rất tốt.

Có công thức điều chế này, nhóm Tảo Nhi còn có thể nghiên cứu chế tạo đạn pháo, s.ú.n.g lửa. Đúng là không đủ người thì dùng trang bị tốt để bù vào.

Thịnh Quân giao phó việc này xong, Tảo Nhi liền ngay lập tức dẫn người đi tìm đá tiêu và lưu huỳnh để làm đồ.

Nàng thì lại tiếp tục nghiên cứu hệ thống.

Nói ra thì, dạo gần đây sức lực và tinh thần của nàng đều tập trung vào bên này, bởi vì hình như hệ thống lại xuất hiện BUG rồi.

Lần trước mọi người cho vào hơn bảy trăm lượng, theo lý là một số tiền lớn, nhưng mà thanh năng lượng lại chỉ tăng lên một chút xíu.

Lúc này Thịnh Quân mới phát hiện không biết từ lúc nào mà hạn mức cao nhất thanh năng lượng của mình lại biến thành ba dấu hỏi, điều này khiến nàng vô cùng hoang mang, lại có chút lo lắng.

Nếu như hệ thống thăng cấp cũng xuất hiện trục trặc, vậy nàng còn nói gì đến việc tích lũy năng lượng để về nhà nữa chứ??

Thế là, mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghiên cứu chuyện này, tiếc rằng đến tận bây giờ vẫn chưa tìm hiểu được manh mối gì.

Cũng may không ảnh hưởng đến việc mua đồ, bây giờ trong thôn lại đang có việc lớn phải làm, Thịnh Quân chỉ có thể tạm thời ném lo lắng sang một bên, tiếp tục tham mưu cho mọi người.

Thuốc nổ phiên bản đơn giản đã được làm ra, do Tảo Nhi bảo quản.

Sau đấy cần phải tích trữ đồ ăn thức uống.

Trong tiệm của Thịnh Quân, mì ăn liền là thứ có giá tiền rẻ nhất.

Nhưng nếu như thật sự muốn so sánh về đơn giá, có thể giải quyết nguy cơ đói khát của nhiều người, vẫn phải là lương khô, hơn nữa giá bình quân của lương khô cũng không đắt hơn mì ăn liền.

Nhóm người Tảo Nhi vận chuyển rất nhiều hộp lương khô ra, lại lấy thêm mì ăn liền với cháo ăn liền số lượng ít, định đến lúc đó thì lấy những đồ này nấu thành một nồi cơm lớn.

Chuẩn bị xong đồ ăn thức uống, Đại Ngưu với Lưu Nhị Sơn cùng ra khỏi núi một chuyến, đi xem qua ngôi làng cũ của các nàng ấy với ngôi làng ở xung quanh một chút.

Những ngôi làng khác còn tốt.

Ngôi làng lúc trước của các nàng ấy thì không còn người nào ở nữa, người người nhà nhà cũng không còn lại thứ gì, trở thành một ngôi làng trống không, nhìn trông rất tiêu điều.

Chắc bên huyện thi thoảng sẽ cho người đến tuần tra.

Nhưng trước mắt các nàng ấy sẽ không thường ở đây, chắc tạm thời để một ít đồ ở trong làng sẽ không có vấn đề gì.

Hơn nữa trước khi đánh vào huyện thành thì có thể nghỉ ngơi ở đây.

Người trong thôn bận rộn một khoảng thời gian, vận chuyển từng chút đồ ăn một ra khỏi núi, giấu ở mấy chỗ bí mật trong làng.

Bận rộn một khoảng thời gian như vậy, chớp mắt đã đến cuối năm.

Chuẩn bị lâu như thế, những đồ nên có đều đã có, cần rèn luyện thì cũng đã rèn luyện rồi.

Nhân lúc tuyết còn chưa rơi, mọi người định làm theo kế hoạch, tranh thủ giải quyết xong chuyện của huyện thành trước năm mới để trải qua một cái Tết thoải mái.

Lúc này mấy người lao động khoẻ mạnh gần như đều phải xuất núi, bao gồm cả Hà Hoa các nàng ấy cũng phải tham gia, hầu như trong thôn chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ.

 

Đám người Đại Ngưu gia cố thêm cho bẫy rập ở gần chỗ ở, để lại một ít đao, còn giao hai cái nỏ tay nhỏ cho Lý bà tử.

Sau khi nghiên cứu chế tạo xong áo giáp xích được rảnh tay, các nàng ấy đã dựa theo hình vẽ làm ra. Bởi vì các bước chế tạo rất phức tạp, vậy nên trước mắt mới làm ra hai cái, mỗi một cái đều gắn thêm mười mũi tên inox nhỏ.

Mấy người Tảo Nhi đã thử qua rồi, thứ này nhìn thì nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng lực sát thương lại rất lớn, rất thích hợp để phòng thân.

Trừ cái này ra thì họ còn để lại một ít thuốc nổ.

 

Có bảo hộ đầy đủ, lần ra ngoài này, trong lòng mọi người đều rất an tâm.

Sắp xếp chuyện trong nhà xong, mọi người sẽ phải xuất phát.

Tảo Nhi nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mang theo một con chim đưa thư, đến lúc ấy cũng tiện truyền tin tức trở về.

Sau khi thu gom đồ đạc chỉnh tề, một nhóm người đã lập thành từng nhóm ra khỏi núi rất nhanh.

Các nàng khoác sọt mà ngày thường dùng để tìm thức ăn lên lưng, cất hết đao, mũ sắt và áo giáp ở bên trong, dùng mấy món đồ che lại.

Sau khi thuận lợi xuống được núi thì vào thôn nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị tinh thần đầy đủ.

Chờ đêm xuống một lần nữa, tinh thần của tất cả mọi người đều phấn chấn, bắt đầu làm công tác chuẩn bị cuối cùng.

Trước tiên cuốn hết vải lên hai đầu của giáo dài, giả làm đòn gánh của mấy cái sọt.

Lại mặc thẳng áo giáp xích lên người.

Giáp bảo vệ mỏng, mặc một tầng áo bông bên trong, khoác một bộ quần áo thường ngày bên ngoài, nhìn từ bên ngoài không có chút khác thường nào.

Mũ sắt với đao vẫn để ở trong sọt, lúc cần thiết có thể lấy ra một cách nhanh chóng.

Làm những việc này xong, mọi người lại nhắc lại kế hoạch tấn công thành một lần nữa.

Hai tháng trước đấy, cách nghĩ của mọi người rất đơn giản, bọn họ nhiều người không đi địa đạo được, đánh thẳng vào là cách tốt nhất.

Nhưng sau đó lại thảo luận tỉ mỉ mấy lần nữa, sau khi tìm những chỗ thiếu sót bổ sung thêm vào thì các nàng ấy mới ý thức được, đánh thẳng vào huyện thành vẫn là một chuyện có độ khó nhất định.

Dù sao phòng thủ của huyện thành có lỏng lẻo thế nào đi nữa thì vẫn có một bức tường thành bảo vệ, những người quan sát trên tường thành thì không cần phải lo lắng, nhưng vào ban đêm cửa thành sẽ đóng lại, bọn họ không thể nào vượt nóc băng tường được.

Nếu dựa theo kế hoạch lúc đầu, nhân lúc giao ca của ca đêm và ca sáng tấn công vào thành, nếu may mắn, nhiều lắm thì giải quyết đội ngũ tuần tra và đám quân tốt bảo vệ ngoài cửa thành là xong.

Như vậy, chắc chắn trong thành sẽ bắt đầu cảnh giác, cổng thành sẽ không mở ra được.

Vậy nên, vẫn phải sử dụng cái địa đạo kia.

Kế hoạch cuối cùng đại khái sẽ là như vầy.

Đầu tiên bọn họ sẽ đóng giả thành bá tánh bình thường, nhân lúc trời tối lần mò đến gần.

Một đám người cùng xuống địa đạo quá gây chú ý, mà nếu như tất cả vào thành thì sẽ có nguy cơ bị bắt, bọn họ dự định yểm trợ cho một hai người vào địa đạo.

Vừa hay có một đoạn địa đạo ở ngay dưới tường thành, lúc đó vì để có thể đào hang mấy người Thạnh thúc đã nghĩ ra cách đào móng của tường thành rồi dùng gỗ làm cột chống mới.

Lúc ấy đám người Đại Ngưu cứu người, đi qua địa đạo đấy mấy lần nên nắm được vị trí đại khái của nền móng tường thành.

Điều này mang đến thời cơ lợi dụng cho lần hành động này của các nàng.

Để một hai người đi vào địa đạo, dùng lửa đốt sạch cột gỗ dùng để chống đỡ ấy, phía trên tường thành sẽ bị sập lún xuống, lộ ra một chỗ trống.

Đến lúc đó những người khác lại ra tay, sau khi quét sạch quân tốt bao vây bên ngoài tường thành thì có thể vào thẳng trong thành, gọi đám người Thạch thúc đến hỗ trợ là có thể thuận lợi bao vây tấn công huyện nha, bắt lấy nha dịch và huyện lệnh.

Lúc ấy sau khi mọi người định ra kế hoạch này, lại báo tin cho Thạch thúc một lần, nói chuyện muốn phá thành bằng địa đạo thì đã nhận được sự ủng hộ của đối phương.

Bình Luận (0)
Comment