Bọn họ vừa nghe thấy gì vậy?
Cháo trắng không trộn đất mà lại còn thêm đường!?
“Thật sao? Thật sự không trộn đất vào sao??”
“Trời ơi… mau đánh ta một cái xem, ta không có nghe nhầm đó chứ?”
Đám đông bàn tán xôn xao. Tất cả mọi người đều như được tiêm m.á.u gà, phấn khởi vô cùng.
Trong tiếng cảnh cáo của Thạch thúc và những người khác, mọi người rất sợ mất tư cách nhận cháo, nên không dám chen lấn xô đẩy. Chỉ có điều ai nấy đều vươn cổ, tăng tốc hành động.
Những người xếp hàng đầu tiên nhận được cháo, không cần người sau thúc giục, lập tức đi ngay sang một bên.
Có người sợ xảy ra biến cố, thậm chí vừa đi vừa ăn. Một miếng vào miệng, quả nhiên nếm được vị ngọt mặn đan xen của cháo.
Lại có vài người nhanh trí, nhanh chóng ăn sạch thức ăn trong bát, rồi lại lén xếp tiếp vào cuối hàng.
Thạch thúc mắt tinh, nhanh chóng lôi những người này ra, lạnh lùng nói:
“Tất cả nghe rõ đây, mỗi người mỗi bữa chỉ được nhận một bát. Người lớn trẻ con đều như nhau, không được xếp hàng lần hai. Lần này ta coi như các người không biết quy tắc nhưng ta đã nhớ mặt các ngươi rồi. Đừng để ta thấy lần sau nữa!”
“Còn nữa, không được tranh giành cháo của người khác. Ai không nghe lời, sau này khi chúng ta xử lý bọn huyện binh sẽ xử luôn cả ngươi!”
Phía trước hàng, nồi cháo đã cạn, lại đang nấu thêm. Có mấy phú hộ lại khiêng vài cái nồi lớn đến, như vậy sẽ nấu nhanh hơn.
Từng bát cháo nóng hổi được trao vào tay người dân. Ai nấy ăn xong đều phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Thời tiết dần trở lạnh hơn.
Có bát cháo nóng, đầy đặn này vào bụng, cái bụng rỗng và trái tim trống trải như được lấp đầy, sinh ra một cảm giác thỏa mãn đặc biệt.
Bất kể người có sức ăn lớn đến đâu thì sau khi ăn cháo xong cũng đều cảm thấy no.
Nhưng người dân đã lâu không được ăn no. Họ chỉ nghĩ rằng là do Tảo Nhi và những người khác hào phóng, múc nhiều mới cảm thấy như vậy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, hàng người nhận đồ ăn cuối cùng cũng thưa thớt.
Tảo Nhi, Thạch thúc và những người khác sớm đã đói meo. Lúc này họ mới rảnh rỗi đôi chút nên cũng múc ít cháo ăn cho nhanh.
Ăn uống xong xuôi, Tảo Nhi không quên nhờ chim đưa thư gửi tin, báo bình an cho người thân trên núi.
Trong núi sâu.
Thôn dân nhanh chóng nhận được tin từ chim đưa thư. Ai nấy đều yên lòng.
“Ta biết mà, con cháu nhà chúng ta đều rất giỏi giang.” Lý bà tử cười nói.
“Chúng ta phải báo tin vui này cho Phương Tiên Nhi thôi!”
Sau khi chuẩn bị, người già và trẻ con nhanh chóng tụ tập đến trước mặt Thịnh Quân, kể lại tình hình cho nàng.
Đang nghe mọi người nói chuyện.
Đột nhiên Thịnh Quân mở khóa một thành tựu đặc biệt.
Nàng tò mò mở ra xem, lần này thành tựu có tên ‘Phúc Đến Vạn Nhà’. Xem kỹ thì phát hiện, khi có hơn một nghìn người ăn thức ăn do cửa hàng của nàng sản xuất thì thành tựu này sẽ được kích hoạt.
Nhiều người được ăn cơm như vậy, xem ra việc bên Tảo Nhi và mọi người tiến triển rất thuận lợi rồi!
Thành tựu đặc biệt là trực tiếp tặng đạo cụ.
Thịnh Quân kiểm tra giao diện, phát hiện lần này hệ thống hào phóng tặng hai phần thưởng.
Một là nâng cấp máy hút bụi tự động một lần, pin không có thay đổi gì, nhưng phạm vi kết nối Bluetooth được mở rộng đến 40km.
Thịnh Quân kinh ngạc, nhìn chằm chằm con số kia.
40km! Đây vẫn là Bluetooth sao?
Bluetooth gắn kim cương cũng không xịn đến vậy!
Nhưng như vậy cũng tốt, như vậy nàng có thể để Tảo Nhi mang nó vào trong huyện thành. Sau đó theo dõi tình hình xây dựng huyện thành từ xa rồi.
Ngoài những thay đổi ở phía nàng thì còn có một phần thưởng dành cho thôn dân. Đó là một bản đồ phân bố mỏ than trong khu vực. Trên bản đồ đã đánh dấu tất cả vị trí của các mỏ than xung quanh huyện Hưng Hòa.
Ngoài ra, còn có một bản hướng dẫn liên quan đến kỹ thuật than. Bao gồm các bản vẽ liên quan đến lò than và cách chế tạo than tổ ong.
Thịnh Quân cảm thấy những thứ này xuất hiện rất đúng lúc.
Trước đây khi ở trong núi, không có nhiều người, việc lấy gỗ cũng rất tiện lợi, chỉ cần một lần đốt than củi là đủ dùng cho cả nhóm.
Nhưng bây giờ khi đã mở rộng địa bàn, than củi không còn đủ nữa.
Dù là để sưởi ấm trong mùa đông hay để luyện sắt chế tạo đồ dùng thì than đá mới là lựa chọn tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Tiểu Thịnh Quân lại vô thức nhớ ra một việc.
Theo tiến trình của Tảo Nhi và những người khác, sau khi ổn định tình hình trong thành thì họ sẽ bắt đầu các công việc xây dựng cơ bản.
Những việc như lát đường, củng cố lại tường thành cho vững chãi đều nằm trong kế hoạch.
Hệ thống không cung cấp các kỹ thuật liên quan, nhưng nàng có thể giúp họ tìm hiểu, chắc chắn sẽ hữu ích.
Bên phía huyện thành.
Theo kế hoạch của Tảo Nhi và mọi người thì họ sẽ cung cấp bữa ăn miễn phí trong vài ngày nữa, mỗi ngày hai bữa. Điều này không chỉ để tỏ lòng tốt mà còn để giúp dân chúng phục hồi sức khỏe.
Các nàng ấy đều đã từng trải qua cảnh đói khổ nên biết rằng cảm giác yếu ớt đó không thể chỉ bù đắp bằng một bữa ăn.
Ít nhất phải ăn no rồi ngủ thật ngon vài giấc thì mới có thể hồi phục phần nào. Nếu không, một đám người yếu ớt cũng không thể làm được việc gì.
Còn trong vài ngày này, không phải họ không có việc để làm. Đúng lúc có thể xử lý đám nha dịch và mấy phú hộ trong thành.
Họ dự định bắt đầu khai đao từ đám nha dịch.
Dân chúng lại bị Thạch thúc và những người khác triệu tập một lần nữa. Bọn họ đứng vòng quanh đám lính đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy lo lắng, không biết bị gọi đến đây để làm gì, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Tảo Nhi đứng ngay vị trí trung tâm của đám đông.
Nàng ấy đứng trên phiến đá lớn do Đại Ngưu mang đến. Trên tay còn cầm một ống hình trụ để khuếch đại âm thanh:
“Các vị, ta biết các vị đã chịu khổ rồi, Sống trong cảnh gian khổ ở huyện thành, đói đến không còn chút sức lực nào. Vì vậy các vị không cần đứng nữa, hãy ngồi xuống tại chỗ mà nghỉ ngơi. Vừa nghỉ vừa nghe ta nói chuyện.”
Dân chúng khi nghe vậy liền ngạc nhiên, không ngờ nàng ấy lại nhắc đến điều này trước, hơn nữa giọng điệu nghe không giống lời khách sáo nói bừa.
Bỗng nhiên trong lòng mọi người thấy hơi ấm áp.
Bữa ăn no nê miễn phí trước đó đã là một bất ngờ, mọi người cứ tưởng như vậy là xong rồi, thậm chí còn nghĩ rằng tình cảnh đã khá tốt.
Bọn họ đã đói rất lâu, khó khăn lắm mới được ăn một bữa cơm. Cho dù sau đó có phải làm việc nặng nhọc gì thì chỉ cần được ăn thêm một bữa cơm no là có thể chịu đựng được.
Không ngờ, những việc những người này làm lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của họ.
Ít nhất họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhận được sự thông cảm từ những người cầm vũ khí này.
Dân chúng lần lượt ngồi xuống, tinh thần cũng thư thái hơn nhiều.
Không thể phủ nhận rằng, ngồi xuống thật sự thoải mái hơn đứng. Hơn nữa còn có một lợi ích là những người đứng phía sau sẽ không bị chắn tầm nhìn.
Tảo Nhi lặng lẽ đợi cho đến khi bên dưới yên lặng, mới tiếp tục nói:
“Chúng ta là đội ngũ trực thuộc Phương Quân. Phương Quân vô tình biết được tình cảnh thê thảm của huyện thành. Trong lòng cũng không nỡ, nên đã phái chúng ta đến đây.”
Dân chúng nghe vậy, đều âm thầm nhẩm đi nhẩm lại hai chữ “Phương Quân” vài lần, ghi nhớ trong lòng.
Vốn dĩ họ là những người rất dễ ghi nhớ ân tình.
Tảo Nhi lại tiếp tục nói: “Huyện thành này là nơi ở của các vị, là nơi thuộc về các vị. Là gốc rễ và cũng là nhà của tất cả các vị.”
“Không ai không yêu quý nhà của mình. Ta nghĩ rằng thành trì này cũng yêu quý các vị như vậy, nó không sai. Nhưng tất cả đều sống khổ như thế này, chắc chắn là có chỗ nào đó sai. Vậy thì, ai mới là kẻ sai đây?”
Lời nói của Tảo Nhi rất có sức thuyết phục.
Dân chúng bên dưới đã được ăn no, lại đang ngồi nghỉ ngơi. Đầu óc dần trở nên linh hoạt hơn, nhanh chóng bị dẫn dắt nghĩ ra điều gì đó, rồi ồn ào kêu lên:
“Lỗi ở Cam Tam!”
“Là lỗi của Lý mặt rỗ!”
“Theo ta thấy, tất cả là do huyện lệnh và bọn tay sai trong huyện nha! Những kẻ mà các vị nói đến đều nằm trong đó!”
...
Tảo Nhi giơ tay lên, bên dưới lại trở nên yên lặng.
Nàng ấy nói: “Các vị nói đúng. Chính là những người này đã sai. Làm huyện lệnh, đáng lẽ phải dẫn dắt các vị sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Làm nha dịch và lính tráng, đáng lẽ phải đảm bảo cuộc sống của các vị tốt hơn. Để mỗi người sống trong thành đều cảm thấy an tâm!”
“Nhưng cuối cùng, nỗi đau khổ của các vị đều do bọn chúng mang lại. Trong suốt thời gian dài như vậy, những việc mà chúng làm chẳng khác nào lũ cướp!”
“Vốn dĩ huyện thành là nhà chung của chúng ta. Nhưng đã bị bọn chúng biến thành sân nhà riêng của mình... Tất cả những người dân chăm chỉ kiếm sống bằng đôi tay của mình đều như bị ép phải làm nô lệ cho chúng…”
“May mắn thay, hiện tại chúng ta đã bắt được những kẻ đầu sỏ này. Để các vị yên tâm, mỗi người trong số chúng đều sẽ phải nhận lấy quả báo xứng đáng. Loại bỏ những thứ ung nhọt này, huyện thành sẽ lại trở về là ngôi nhà của chúng ta!”
Nói xong, Tảo Nhi ra hiệu cho Đại Ngưu kéo tên nha dịch tên Cam Tam ra khỏi đám người. Ném hắn ta ra khoảng đất trống phía trước.