Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 267

Một vài người dân ngồi gần đó sợ hết hồn. Theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng thân thể vừa nghiêng ra một chút đã chậm rãi quay lại chỗ cũ.

Dân trong thành đều biết rõ sự tàn ác của đám nha dịch. Họ gần như có thể gọi tên từng người trong đó, tất nhiên bao gồm cả Cam Tam.

Vốn dĩ thường ngày Cam Tam rất hung hăng. Bây giờ đã bị trói chặt, vẫn còn bất tỉnh, nằm dưới đất không khác gì một con ch.ó chết.

Có vẻ hắn ta cũng không còn đáng sợ như trước nữa.

 

Không cần phải sợ hắn ta nữa!

Khi nhận ra điều này, trong lòng mọi người dần dâng lên một cơn giận dữ.

Một người đột nhiên đứng dậy, trông như muốn xông lên đánh hắn. Nghiến răng nói: “Cam Tam, mày cũng có ngày hôm nay. Tao nhất định phải chứng kiến cái c.h.ế.t của mày!”

Thạch thúc nhanh tay chặn người đó lại, vỗ nhẹ lên vai người đó hai cái để trấn an.

 

Tảo Nhi đúng lúc nói: “Các vị đừng vội, chúng ta sẽ làm từng bước một.”

“Ta chắc rằng các vị đều rất quen mặt những kẻ này, cũng như biết rõ những việc mà chúng đã làm.”

“Tiếp theo, chúng ta sẽ lần lượt đưa từng người ra phía trước. Ai có oán thù với người nào thì hãy giơ tay lên nói rõ. Ta sẽ chọn ngẫu nhiên năm người, lắng nghe những oan ức của các vị. Sau đó sẽ ghi lại tất cả những món nợ đó vào sổ của chúng.”

Vừa nói, Tảo Nhi vừa giơ tay làm mẫu.

Đây là cách mà Phương Tiên Nhi đã dạy. Bọn họ cũng thường dùng khi học chữ, khi có thắc mắc thì cứ giơ tay phát biểu.

“Theo quy định của chúng ta thì những người có tội nhẹ sẽ bị phạt lao động khổ sai, không bao giờ thấy ánh mặt trời nữa. Còn những kẻ tội nặng, sẽ mất cả tài sản lẫn mạng sống.”

“Đợi sau khi năm người nói xong oan ức của mình thì ta sẽ đưa ra phán quyết sơ bộ. Nếu ai cảm thấy phán quyết nhẹ quá và biết rõ những tội ác nghiêm trọng hơn thì có thể giơ tay lên nói ra. Chúng ta sẽ xét lại tội danh cho đến khi đạt được một kết quả mà mọi người đều hài lòng.”

“Đúng rồi, khi một người nói xong, nếu có ai biết rõ tình hình thì có thể làm chứng, chỉ cần giơ tay là được.” Điều này sẽ giúp tăng tính thuyết phục và thuận tiện hơn trong việc đưa ra phán quyết công bằng.

“Tên này là Cam Tam đúng không. Hắn ta sẽ là người đầu tiên, ai có oan thì có thể lần lượt giơ tay nói!”

Khi lời của Tảo Nhi vừa dứt, có đến một nửa số người có mặt giơ tay lên.

Rất nhiều người phải chịu oan ức!

Tảo Nhi nhìn mà không biểu lộ cảm xúc. Trong lòng nàng ấy biết chắc rằng dưới kia vẫn còn nhiều người bị bắt nạt nhưng vì tính cách hoặc muốn quan sát tình hình nên tạm thời chưa giơ tay.

Nàng ấy nhanh chóng chọn nữ nhân mà mình đã gặp trước đó: “Ngươi nói trước đi.”

Nữ nhân ấy nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt đầy tia m.á.u giờ đây sáng rực lên đầy căm phẫn.

Nàng ta lặp lại lời nói lúc trước bằng giọng đầy căm hờn: “Cam Tam, hắn còn thua cả súc vật, hắn đã hại c.h.ế.t con ta…”

Chung Tứ đứng ngay cạnh tảng đá của Tảo Nhi, cầm giấy và bút than, chăm chú ghi lại từng câu từng chữ.

Nghe nữ nhân ấy nói xong, sắc mặt của Tảo Nhi cũng trở nên lạnh lùng.

Nàng ấy gật đầu, nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: “Được, ta đã hiểu. Tiếp theo, xin mời những người làm chứng giơ tay lên.”

Lần này, số người giơ tay còn nhiều hơn ban đầu, đông nghịt cả lên.

Chỉ cần giơ tay thôi mà, không khó khăn gì. Những người biết rõ sự việc đều sẵn lòng giơ tay làm chứng.

Một lượt kết thúc, Tảo Nhi lại chọn một người tiếp theo để giãi bày nỗi oan ức.

Sau khi năm người dân đã nói xong, Tảo Nhi liền nói: “Được rồi, có vẻ như Cam Tam không còn phúc để sống nữa. Có ai có ý kiến phản đối không?”

Bên dưới, dân chúng im lặng như tờ, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Không một ai lên tiếng phản đối.

Tảo Nhi quyết định: “Vậy thì hãy mang xác c.h.ế.t này ra chỗ khác trước đi. Người tiếp theo!”

Đại Ngưu nhanh chóng đưa người thứ hai ra.

Tảo Nhi vừa định mở lời thì bất ngờ nghe thấy dân chúng đồng loạt reo hò.

Trong đám đông, không ít người đang lau nước mắt. Không rõ là vì vui mừng trước cái c.h.ế.t của Cam Tam hay là vì thương cho những nỗi khổ mà mình đã phải chịu đựng.

Tảo Nhi nhìn cảnh tượng ấy cũng thoáng ngạc nhiên, rồi từ từ đưa tay lên n.g.ự.c mình.

Lúc này đây, nàng ấy như thấu hiểu sâu sắc hơn về ước mơ mà Phương Tiên Nhi muốn đạt được.

Việc xét xử kéo dài một hồi lâu, hầu hết những tên nha dịch bị xét xử đều c.h.ế.t cũng không có gì đáng tiếc. Trước mắt, không có ai là tội trạng nhẹ nhàng cả.

Còn chưa xét xử xong thì đã đến giờ ăn tối.

Việc kêu oan tạm thời dừng lại, mọi người tiếp tục nhóm lửa nấu ăn.

Vẫn là sự kết hợp của lương khô và cháo ăn liền, nhưng không ai trong dân chúng cảm thấy chán ngấy.

 

Mọi người đều ước gì có thể ăn như thế này hàng trăm, hàng nghìn năm mới tốt.

Lưu Nhị Sơn đã dẫn người về núi để lấy lương thực.

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì những ngày tiếp theo của hắn ta đều sẽ là bôn ba giữa núi sâu và huyện thành.

Cũng may mà có xe ngựa trợ giúp nên việc vận chuyển đồ đạc cũng nhanh hơn nhiều so với trước kia.

 

Sau khi ăn tối xong, sắc trời cũng đã mờ tối. Việc kêu oan hôm nay chỉ có thể tạm dừng, mọi người có thể giải tán trước.

Nhưng không sao, dù sao việc cần làm mấy ngày này cũng chỉ có vậy, tiện thể để mọi người dưỡng sức, không cần phải quá vội vàng.

Trước khi giải tán, Tảo Nhi lại nói với mọi người một việc:

“Mấy ngày tới, những con ruồi trong huyện thành sẽ bị chúng ta dọn sạch, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Muốn biến huyện thành thành một ngôi nhà thoải mái hơn thì chúng ta cần phải dựa vào sự nỗ lực chung của mọi người để xây dựng. Mỗi người trong chúng ta đều rất quan trọng.”

“Vì vậy, nếu ai có tay nghề… hoặc có sở trường ở lĩnh vực nào đó thì sau khi giải tán hãy đến nói với chúng ta. Nếu có thể giúp được việc thì sẽ có thưởng.”

“Những người không có tay nghề cũng đừng lo, hai ba ngày tới sẽ có công việc mà ai cũng có thể làm. Tuyệt đối sẽ không để các vị c.h.ế.t đói, đến lúc đó chúng ta sẽ nói rõ ràng hơn. Các vị cứ về nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, không cần phải lo lắng, mấy ngày này đều có thể ăn cơm. Nếu có thay đổi gì ta sẽ thông báo trước.”

Nói những lời này xong, Tảo Nhi cho mọi người giải tán.

Một số dân chúng có tay nghề do dự bước đến phía bên này.

“Khi sửa thành ta từng làm lao dịch, cái này có tác dụng gì đối với mấy người không?”

“Ta biết làm bánh…”

“Ta, ta biết khâu vá quần áo, cái này có được tính là tay nghề không?”

Tảo Nhi bị dân chúng ồn ào vây quanh, đầu óc có chút choáng váng, bèn vung tay, dứt khoát đẩy hết mọi người sang chỗ Chung Tứ: “Tính, tính hết, mau đi qua bên đó đăng ký đi!”

Sau khi đẩy người đi, nàng ấy chạy sang bên cạnh hỏi chuyện Thạch thúc.

Nàng ấy muốn hỏi về tình hình của các phú hộ trong thành.

Thông tin này không cần lấy chứng cứ từ dân chúng, Thạch thúc và những người khác cũng có thể nói rõ.

Hơn nữa, hỏi riêng Thạch thúc sẽ không làm kinh động đến những người khác.

Dù sao thì hôm nay khi họ rầm rộ xử lý đám nha dịch kia thì hoàn toàn không đề cập gì đến chuyện của phú hộ.

Mà vài phú hộ lại mang nồi và lò đến, họ cũng nhận hết. Thái độ thể hiện rất thân thiện, quan hệ giữa hai bên rất hài hòa.

Có lẽ các phú hộ cũng không biết mình đang bị nhắm đến. Điều này rất có lợi cho họ.

Sau khi Thạch thúc nghe thấy yêu cầu của Tảo Nhi thì nhanh chóng gọi Xử Sinh và Hắc Chỉ đến, nói rằng họ hiểu rõ về những việc này hơn.

Hai người được gọi thì nhanh chóng bước đến trước mặt Tảo Nhi.

Tảo Nhi nhìn qua, liếc mắt một cái đã thấy Hắc Chỉ vẫn đeo đôi găng tay mà thôn dân đã tặng trước đó. Nhìn ra được cô bé rất thích.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng ấy, Hắc Chỉ có chút ngượng ngùng, mím môi bắt đầu nói chuyện chính: “Các phú hộ trong thành có Mã gia, Cổ gia và Lý gia đều có thể kết giao. Thường ngày mấy nhà này cũng hành thiện tích đức, cũng tương đối thật thà, không ngấm ngầm giở thủ đoạn xấu xa gì.”

“Còn Trương gia, Tôn gia và cả Chu gia… thì không được. Bọn chúng không chỉ cấu kết với nhau làm điều ác mà còn gây ra án mạng sau lưng.”

Sau đó, cô bé kể lại chi tiết cụ thể những việc mà mình biết.

Xử Sinh bên cạnh cũng bổ sung thêm nhiều tên của những người dân bị chúng hại. Số lượng không ít, không biết hắn ta làm thế nào mà nhớ rõ như vậy.

Trương gia này còn là người quen cũ, Chính là phú hộ trước đây đã lừa bán Tây Nương. Hiện tại Trương Kỷ Đống cũng vẫn đang làm trâu làm ngựa cho nhà bọn chúng. Lần này có thể xử lý một lượt, có thể giúp Tây Nương xả cơn giận.

Nghĩ một lúc, Tảo Nhi gật đầu: “Ta hiểu rồi. Đúng rồi, ta có thể nhờ hai người giúp ta một việc được không?”

Hai người Hắc Chỉ liếc nhau, có chút ngạc nhiên: “Tảo Nhi tỷ, tỷ cứ sai bọn muội đi làm là được. Không cần phải dùng chữ “nhờ” đâu ạ!”

Bình Luận (0)
Comment