Một đêm trôi qua.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tảo Nhi và mọi người đã đi tìm người để bàn chuyện.
Còn Lưu Nhị Sơn thì dẫn theo một nhóm người, mang một trăm nghìn lượng bạc đi vào núi.
Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, phải đưa bạc cho Phương Tiên Nhi, tiện thể mang thêm chút lương thực ra ngoài.
Chỗ Chung Tứ đã thông qua với Thạch thúc, lần này hai đội cùng vào núi, cũng có thể lấy thêm một ít đồ.
Nói đến vận chuyển đồ, trong lòng Lưu Nhị Sơn còn có tính toán khác.
Đợi mấy ngày này vận chuyển hàng xong, huyện thành bắt đầu gia cố tường thành, hắn ta sẽ quay về núi, ở trong nhà thợ rèn làm thêm mấy cái nỏ rồi suy nghĩ về việc chế tạo những loại s.ú.n.g tiên tiến hơn.
Thuốc nổ thô sơ vẫn hơi bất tiện khi sử dụng. Phương Tiên Nhi có đề cập đến một loại hỏa s.ú.n.g và đại bác, hắn ta đều muốn thử chế tạo.
Đây là những lá bài mạnh nhất của bọn họ, chắc chắn không thể giao cho người ngoài, phải tự tay họ làm mới yên tâm.
Tạm thời không nhắc tới kế hoạch phía sau.
Đoàn người nhanh chóng đi vào núi, vòng qua cạm bẫy, sắp đến nơi cư trú.
Lý bà tử và mọi người nghe thấy có tiếng động liền nhanh nhẹn ra đón, thấy là người nhà mình thì âm thầm cất nỏ vào trong tay áo rồi nhiệt tình chạy ra hỏi han ân cần.
Sự nhiệt tình này làm cho nhóm người bên phía Thạch thúc thấy lúng túng, vô cùng xấu hổ.
Nhưng cũng không có nhiều thời gian chào hỏi, phải nhanh chóng làm việc chính.
Bọn người Lưu Nhị Sơn nhanh chóng dẫn họ đến trước pháp miếu của Phương Tiên Nhi.
Vừa nhìn thấy ngôi miếu uy nghiêm, cả đoàn người đều bị choáng ngợp.
Thịnh Quân cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Kể ra thì đây mới là lần thứ hai nàng gặp những gương mặt lạ kể từ khi rơi xuống đây.
“Chắc hẳn là mọi chuyện trong thành rất suôn sẻ.” Thịnh Quân hỏi Lưu Nhị Sơn.
Lưu Nhị Sơn gật đầu, vừa định mở miệng thì nhìn thấy đám người bên phía Thạch thúc đều tỏ vẻ hoảng sợ quỳ xuống, động tác rất lớn, làm hắn ta giật mình.
“Các ngươi đây là…” Lưu Nhị Sơn thắc mắc.
Hắn ta còn chưa kịp giới thiệu, lúc này đâu phải là lúc quỳ lạy Phương Tiên Nhi!
Một người trong đó vội vàng nói: “Thật xin lỗi, ta, ta không ngờ mình có thể tận tai nghe được âm thanh của tiên nhân, thật sự là sợ hãi vô cùng!”
Mặc dù trước khi đến, trong lòng họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng khi tận tai nghe thấy âm thanh linh thiêng vang vọng truyền đến từ bốn phương tám hướng, họ vẫn không thể kìm nén được sự ngạc nhiên.
Lưu Nhị Sơn tò mò hỏi: “Nhìn bộ dạng của mấy người, không phải nghe thấy điều gì đặc biệt chứ?”
Người đó cẩn thận nói: “Vừa nãy ta nghe thấy Phương Tiên Nhi đại nhân nói rằng, tiên quang giáng lâm (*), đây là một loại pháp thuật phải không?”
(*)Tiên quang giáng lâm: ánh sáng thần tiên trên trời xuống chiếu xuống.
Thịnh Quân: …
Nàng lập tức hiểu ra suy nghĩ của đối phương, rất nhanh đã phản ứng lại, có lẽ điều mà người kia nghe được là “Hoan nghênh quang lâm (*)”.
(*) Hoan nghênh quang lâm: Chào mừng quý khách đã đến.
Sau khi nâng cấp cửa hàng, câu chào hỏi mặc định của nàng cũng đã được thay đổi từ bỏ tiền vào thành câu này.
Nhưng từ sau khi trình độ văn hóa của Tảo Nhi và những người khác được nâng cao, nàng đã lâu không gặp phải những tình huống giao tiếp khó khăn như thế này, suýt nữa quên mất chuyện này.
Cũng không thể trách đối phương sợ hãi.
Sau khi nàng nâng cấp, cửa hàng cũng được trang bị loa chất lượng tốt hơn, âm thanh trở thành kết cấu vòm 3D, quả thực lần đầu tiên nghe thấy sẽ khá rung động.…
Lưu Nhị Sơn cũng nhanh chóng hiểu ra.
Hắn ta thông cảm nói: “Suýt nữa thì quên mất, giao tiếp với Phương Tiên Nhi của bọn ta cần có chút kiến thức, nếu không sẽ không hiểu được ý nghĩa thực sự. Các ngươi cũng đừng lo, vài ngày nữa thầy nhỏ của bọn ta sẽ cùng xuống núi, đến lúc đó sẽ dạy các ngươi biết chữ, dần dần các người cũng sẽ hiểu được tiên ngữ (*).”
(*)Tiên ngữ: ngôn ngữ của tiên.
Lúc này mấy người kia mới đứng dậy, như được mở mang tầm mắt: “Thì ra là vậy, pháp lực của Phương Tiên Nhi thực sự làm người ta sợ hãi và thán phục…”
Trước đây họ cũng đã học qua một ít chữ, nhưng bây giờ xem ra vẫn chưa đủ, sau này còn phải cố gắng nhiều hơn.
Sóng gió nhỏ qua đi.
Lưu Nhị Sơn giới thiệu đơn giản tình hình của những người này, coi như báo cáo sơ qua với Phương Tiên Nhi, sau đó chuẩn bị nộp bạc.
“Bọn ta đã tịch thu tài sản của một số phú hộ, thu được số bạc lớn. Một phần phải để lại trong thành để dự phòng, lần này chỉ mang đến một trăm nghìn lượng. Sau này bọn ta nhất định sẽ cố gắng kiếm thêm nhiều để đưa cho ngài.” Lưu Nhị Sơn nói.
Nghe vậy, Thịnh Quân ngạc nhiên vô cùng.
Nghe một chút, trước con số mười ngàn lượng đã bắt đầu có từ “chỉ mang đến”!
Quả nhiên khi kiếm được nhiều tiền thì nó cũng chỉ là một chuỗi con số nhẹ tênh…
Bọn người Lưu Nhị Sơn không biết Thịnh Quân đang nghĩ gì, liền nhanh chóng bỏ bạc vào trong.
Khi thỏi bạc đầu tiên rơi vào hộp, cuối cùng thanh năng lượng của Thịnh Quân cũng thay đổi, giới hạn giá trị năng lượng không còn là dấu chấm hỏi nữa mà đã trở thành năm triệu.
Với lại tỷ lệ chuyển đổi giữa giá trị năng lượng và bạc cũng thay đổi.
Trước đây một văn tiền đổi được một điểm giá trị năng lượng, bây giờ phải hai văn tiền mới đổi được một điểm năng lượng.
Nói cách khác, một trăm nghìn lượng bạc vốn có thể đổi thành mười triệu điểm giá trị năng lượng, giờ chỉ còn đổi được năm triệu. Cũng may là giá trị năng lượng tích trữ trước đó không bị giảm, vẫn giữ nguyên con số cũ.
Mặc dù tỷ lệ quy đổi giá trị năng lượng đã thay đổi, nhưng với một trăm nghìn lượng bạc này, Thịnh Quân vẫn có thể thăng cấp một lần.
Nghĩ về những thay đổi của hệ thống lần này, Thịnh Quân chìm vào suy tư.
Thời gian trước, thanh năng lượng của hệ thống gặp vấn đề, không còn hiển thị giới hạn năng lượng nữa. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ hệ thống đang âm thầm đánh giá, dựa trên tình hình kinh tế thực tế của dân làng, để điều chỉnh tỷ lệ chuyển đổi giá trị năng lượng?
Nếu suy đoán này là đúng thì từ khi nàng rơi xuống đây, năng lượng cần thiết để thăng cấp cũng đã được thiết lập theo cách này.
Điều này đã giải đáp một thắc mắc nhỏ trong lòng Thịnh Quân.
Ban đầu, năng lượng cần thiết để thăng cấp khi nàng là máy bán hàng tự động rất lớn đối với dân làng, nhưng nếu đem ra ngoài thì không đáng kể. Nếu ban đầu nàng rơi vào một nhóm người giàu có, chẳng phải chỉ trong một ngày đã có thể từ máy bán hàng tự động thăng cấp thành siêu thị rồi sao?
Nhưng nếu hệ thống có chức năng đánh giá tự động, thì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Dù nàng có rơi vào một nơi giàu có, năng lượng cần thiết để thăng cấp chắc chắn cũng sẽ cao ngất ngưởng…
Lắc đầu, Thịnh Quân tạm gác lại những suy nghĩ đó, chuyển sự chú ý trở lại các món hàng.
Do tỷ lệ chuyển đổi năng lượng đã thay đổi, giá thực tế của các mặt hàng trong cửa hàng cũng có sự thay đổi.
Chẳng hạn như băng vệ sinh có giá niêm yết là một đồng, số một này được tính theo giá trị năng lượng. Trước đây chỉ cần một văn tiền là có thể mua được, bây giờ phải tốn hai văn tiền. Còn cái chậu inox giá mười lăm đồng, giá thực tế giờ đã thành ba mươi văn tiền một cái.
Do hệ thống thiết lập giá thấp nhất là một, giá băng vệ sinh không thể giảm, nên Thịnh Quân đã điều chỉnh các mặt hàng khác một chút, để giá cả không chênh lệch quá nhiều so với trước, nhưng tổng thể vẫn có tăng nhẹ.
Nàng nhanh chóng hoàn tất việc điều chỉnh.
Mười ngàn lượng bạc này đủ để mua rất nhiều thứ. Đổi thành lương thực, chắc chắn có thể đủ nuôi dân cả thành ăn đến năm sau, thậm chí còn được ăn đa dạng nhiều món hơn.
Cũng có thể mua được hai loại vật dụng hằng ngày kia với số lượng lớn.
Sau khi bỏ bạc vào, Lưu Nhị Sơn bỗng nhớ ra điều gì đó: “Nói mới nhớ, hình như mấy phú hộ kia có vài món đồ cổ quý giá. Lần sau mang đến, xem có thể dùng để khôi phục pháp lực được không.”
Thịnh Quân nghĩ có thể thử xem sao, lên tiếng đồng ý, sau đó quay đầu kiểm tra những món hàng mới nhận được lần này.
Ừm, dù chỉ thăng cấp một lần, nhưng lại mở khóa được bốn mặt hàng.
Chính là muối và đường mà trước đây Thịnh Quân đã nhắc đến, cùng với nước tương và giấm.
Tất cả đều được đựng trong ống tre.
Nàng nhanh chóng niêm yết giá cho mấy món hàng, đặt chúng lên kệ, rồi đổi thêm một số thẻ mua sắm cho Lưu Nhị Sơn, đồng thời nhắc nhở hắn ta rằng có hàng mới đã về.
Lưu Nhị Sơn nghe xong liền quay đầu dặn dò vài câu rồi dẫn cả nhóm bước nhanh vào pháp miếu.
Những người khác vừa bước vào cửa, đã bị dọa sợ bởi máy hút bụi chạy trên sàn.
Nhưng nhóm người của Lưu Nhị Sơn không để ý đến phản ứng của họ mà đi thẳng đến kệ hàng để xem những món bảo bối mới mà Phương Tiên Nhi làm ra.
“Thì ra là muối và đường, quá tốt rồi, vậy là trong huyện không cần phải mua thêm mấy thứ này nữa rồi!”
Lưu Nhị Sơn nhìn nhãn hiệu trên kệ, nâng niu những ống tre trên tay không nỡ buông xuống.
Đây đều là những vật dụng thiết yếu trong cuộc sống!
Hơn nữa, việc xây tường thành rất vất vả, nếu có nước pha thêm đường, chắc chắn mọi người sẽ có thêm sức lực.
Họ không thể mang quá nhiều nước điện giải ra ngoài, nhưng những ống đường này có thể giải quyết những vấn đề này, có thể pha được rất nhiều nước uống.
Nhìn sang hai món còn lại, nước tương và giấm, đây đều là những sản phẩm làm từ lương thực.
Giấm thì hắn ta đã từng nghe qua nhưng chưa bao giờ ăn, còn nước tương thì đã thử qua một lần, nhưng đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi.
Lấy rổ chất đầy hàng hóa, sau đó quẹt thẻ bạc trên bàn đá, rồi Lưu Nhị Sơn không chần chừ mở ống tre trong tay ra.
Trước tiên là kiểm tra muối và đường.
“Lại có loại muối tinh khiết như thế này, còn đường thì trắng mịn như vậy!” Hắn ta lấy làm ngạc nhiên.
Lần này, không cần người bên ngoài nhắc nhở, hắn ta cũng biết những thứ này tuyệt đối không thể đem đi quá xa.
Lưu Nhị Sơn đóng nắp lại, rồi mở ống nước tương và giấm ra ngửi thử một chút, lòng không khỏi cảm thán rằng quả thật những thứ mà Phương Tiên Nhi ban tặng đều là bảo vật.
Sau khi xem qua những món hàng mới, Lưu Nhị Sơn hít một hơi sâu, quay người đánh thức những người đang ngơ ngác: “Được rồi, mau qua đây giúp ta lấy hàng, cứ làm theo ta là được!”
Thời gian rất gấp, lần này họ cần mang rất nhiều thứ, phải trở lại thành trước khi trời tối.