Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Chương 277

Chỉ nghiêm túc làm việc thôi là chưa đủ, nàng ấy dự định mỗi tối trước khi ngủ đều sẽ dập đầu lạy Phương Quân vài cái để bày tỏ lòng biết ơn này.

Nàng ấy muốn bày tỏ quyết tâm với Phương Quân, nhất định về sau sẽ cố gắng hơn nữa, mang thật nhiều giấy vệ sinh và cốc tre về nhà!

Với lòng quyết tâm mãnh liệt, mỗi ngày đi làm Liễu Chi đều có dáng vẻ ý chí chiến đấu sục sôi, gần như phát sáng giữa đám đông.

Vốn dĩ Liễu Chi nghĩ rằng, cuộc sống đã đối xử với nàng ấy rất tốt rồi.

 

Nhưng nàng ấy không ngờ rằng, cơ hội của mình không chỉ dừng lại ở cốc tre.

Hôm nay, sau khi nhận mì đã qua chế biến, một nữ nhân đột nhiên gọi Liễu Chi lại.

Liễu Chi dừng lại, nhanh chóng nhận ra người đó, có chút e dè nói: “Tôn chủ sự!”

Nàng ấy rất quen thân vị chủ sự này.

 

Dường như đối phương là người có quyền thế nhất dưới trướng của Phương Quân. Từ khi vào thành tới nay, hầu như tất cả mọi việc lớn đều do nàng ấy ra mặt nói chuyện, những người khác trong đội ngũ của Phương Quân cũng thường xuyên tìm đến nàng ấy để hỏi việc.

Liễu Chi rất kính nể nàng ấy.

Lúc này trong lòng vừa thấp thỏm vừa vui mừng, không ngờ thế mà Tôn chủ sự có thể nhớ tên của bản thân!

Tảo Nhi cười nói: “Biểu hiện gần đây của ngươi rất tốt. Theo như phản hồi của người bên chúng ta, thể chất của ngươi cũng không tồi, ta đến đây muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có hứng thú tham gia nữ quân của chúng ta không?”

Liễu Chi lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Nữ quân?”

Tảo Nhi gật đầu nói: “Đúng rồi, chính là nữ quân. Huyện thành của chúng ta xây dựng xong rồi, tất nhiên cần đủ sức mạnh mới có thể bảo vệ nó.”

“Nhưng mà ngươi cũng biết, trong huyện đang rất cần người. Cho nên, chỉ cần thể chất đủ điều kiện, chúng ta đều có ý định đưa vào đội.”

Huyện thành của các nàng ấy không tính là lớn, tổng cộng cũng chỉ vài nghìn người.

Ban đầu nhóm Tảo Nhi nghĩ rằng, trong tình huống này, việc các nàng ấy đều tham gia quân đội như trước kia là phù hợp nhất.

Nhưng trong huyện còn rất nhiều việc phải làm, huấn luyện toàn bộ người dân trong huyện thành sẽ tốn không ít thời gian và công sức, hơn nữa trình độ không đồng đều, các nàng ấy không chờ nổi.

Trong thời gian ngắn, huyện phải nhanh chóng thành lập một đội quân đàng hoàng, như vậy mới có thể ứng phó với các tình huống khẩn cấp.

Cuối cùng, các nàng ấy quyết định chọn ra một nhóm người có thể chất tốt nhất, tạo thành hai đội ngũ tinh nhuệ.

Mỗi đội khoảng hơn một trăm người. Sau khi bắt đầu huấn luyện, sẽ chọn ra hai mươi người giỏi nhất trong số đó để làm tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Mặc dù đội quân có sự phân biệt giữa nam và nữ, nhưng hiện tại chỉ có Đại Ngưu là có võ công tốt nhất, khi dạy võ thuật thì sẽ dạy chung để tiết kiệm thời gian.

Nhưng chắc chắn những việc riêng tư còn lại sẽ tách riêng.

Hơn nữa, Phương Tiên Nhi còn có một số đề xuất huấn luyện nhắm vào đặc điểm giới tính nam và nữ, những phương án này cũng sẽ được luyện tập riêng.

Nhưng về cơ bản thì quá trình huấn luyện không có nhiều khác biệt.

Chờ huấn luyện hai đội này xong, sau này có điều kiện thì sẽ cho những người khác luyện tập võ thuật cơ bản, không cần thiết phải đánh đâu thắng đó, chỉ cần trong những thời khắc quan trọng, mọi người đều có thể cầm vũ khí chiến đấu với địch là được.

Gần đây đã bắt đầu luyện tập Bát Đoạn Cẩm.

Mỗi buổi sáng trước khi làm việc, các nàng ấy sẽ hướng dẫn mọi người tập một bộ, trước tiên tăng cường thể chất cho mọi người, đặt nền tảng, cũng là để chuẩn bị cho sau này.

Nghĩ xong những điều này, Tảo Nhi tiếp tục nói với Liễu Chi: “Tham gia quân đội thì phải luyện tập hàng ngày, sau này đánh giặc còn phải ra chiến trường, rất vất vả và nguy hiểm. Nhưng đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn làm việc như này rất nhiều, ngươi có thể về nhà suy nghĩ kỹ…”

Lại nói thêm vài câu về đãi ngộ, Tảo Nhi liền quay người rời đi.

Đây không phải chuyện nhỏ, dù sao cũng phải cho đối phương và gia đình bàn bạc kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định. Nếu có điều kiện, các nàng ấy cũng muốn được lựa chọn hai chiều, như vậy đều tốt cho cả hai bên.

Liễu Chi nghe nàng ấy nói xong, cả đường về nhà đều như mất hồn mất vía.

Lúc ban đầu, nàng ấy chỉ muốn cả nhà sống sót, có cơm ăn là được rồi.

Sau đó, nàng ấy hy vọng sẽ được làm việc cho Phương Quân cả đời, cố gắng trở thành tấm gương tốt nhất, nhận được nhiều phần thưởng nhất.

Giờ đây, một người như nàng ấy lại có cơ hội tham gia quân đội sao?

Không phải binh lính thông thường.

Nghe từ lời của Tôn chủ sự, đó chính là một đội quân oai phong lẫm liệt...

Trong lòng có một cỗ nhiệt huyết sôi sục không ngừng.

Một ý nghĩ khủng khiếp, gần như là mạnh miệng đột nhiên lóe lên trong đầu nàng ấy.

Nữ quân mới vừa thành lập, chắc sẽ có rất nhiều cơ hội.

Vậy nếu nàng ấy cố gắng, một ngày nào đó sẽ có thể làm tướng quân hay không?

Hoặc không phải tướng quân, chức quan nhỏ hơn tướng quân cũng được. Người nhỏ hơn tướng quân gọi là gì? Hình như nàng ấy chưa bao giờ nghe nói đến...

 

Nhận ra những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Liễu Chi hoảng hốt che n.g.ự.c lại.

Đột nhiên nàng ấy cảm thấy, dường như nàng ấy chưa bao giờ hiểu rõ bản thân.

Hóa ra nàng ấy cũng có tham vọng làm tướng quân sao!

Đột nhiên Liễu Chi bước nhanh hơn về nhà, không còn giống linh hồn u uất như lúc nãy nữa, bước chân trở nên vững chắc hơn.

Dù sao đi nữa, nàng ấy đã hoàn toàn nhìn rõ con tim mình. Nữ quân, nàng ấy nhất định phải tham gia.

 

Tiếp theo là phải thuyết phục người nhà...

Trong huyện thành, việc thành lập quân đội được đưa lên nhật trình.

Ở bên kia, dạo này Đại Ngưu cũng thuận lợi tìm thấy vị trí của mỏ than, hai ngày nay đang áp giải tội phạm về đó, chuẩn bị bắt đầu đào giếng, khai thác mỏ than.

Trước đó, bọn họ có được ghi chép phương pháp khai thác than từ trong tay Phương Tiên Nhi, là một loại phương pháp khai thác than khá phổ biến hiện nay.

Cụ thể là phải xác định đúng vị trí, đào giếng tròn sâu khoảng vài chục mét, rồi cho người xuống giếng, dùng phương pháp đào rãnh để khai thác than từng chút một.

Cách khai thác này khá chậm, nhưng chỉ cần chú ý kỹ thì vẫn khá an toàn.

Lúc đầu, nhóm Đại Ngưu định dùng phương pháp này.

Nhưng thấy thời tiết ngày càng lạnh, thời gian gấp rút, các nàng ấy rất muốn có thêm nhiều than nên lại đi cầu xin Phương Tiên Nhi và đã có được một phương pháp mới - phương pháp nổ mìn khai thác.

Phương pháp này cần chôn thuốc nổ xuống đáy giếng, sau đó kích nổ rồi cho người mang mạt than và than vụn ra ngoài.

Tương đương với việc tiết kiệm một quá trình đào thủ công bằng sức người, như vậy có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian.

Trước đó, bọn họ đã chế tạo được thuốc nổ.

Hơn nữa, mỏ than này nằm ở vị trí rất xa các huyện thành khác, cho dù có gây ra tiếng động lớn thì cũng không đáng chú ý.

Điều kiện cần đã đủ.

Vấn đề duy nhất là Phương Tiên Nhi nói rằng có thể quá trình thực hiện sẽ rất nguy hiểm, cần phải cẩn thận chú ý mới được.

Tất nhiên, bọn họ cũng đã chứng kiến sức mạnh của thuốc nổ rồi, nên tìm một nơi để làm một số thực nghiệm nhỏ.

Lượng thuốc nổ tăng dần từ ít đến nhiều, trước tiên họ đào những hố nông để nổ một số tảng đá để tập luyện.

Sau khi thực nghiệm nhiều lần, nắm vững kỹ thuật liên quan thì chính thức khởi công.

Huyện thành ngày càng phát triển.

Mỏ than cũng được xây dựng đến khí thế ngất trời.

Cùng lúc đó, ở sâu trong núi.

Bởi vì nhiều người đã rời đi, lần đầu tiên Thịnh Quân cảm thấy yên tĩnh.

Mặc dù phần lớn trẻ em vẫn ở lại đây, bồ câu đưa tin cũng liên tục mang thư về, Lý bà tử cũng luôn đọc thư cho nàng nghe đúng giờ.

Nhưng Thịnh Quân cảm thấy, mình còn trẻ tuổi mà dường như đã tận hưởng đãi ngộ của một người già cô đơn.

Cũng may, trong bức thư mới nhất của Tảo Nhi, nàng ấy nói đường xi măng trong thành đã bắt đầu được lát.

Nàng sẽ sớm có thể cử Hai Con (*) vào thành, âm thầm tham gia vào cuộc sống của mọi người.

(*) Hai Con: Tên của máy hút bụi.

Vậy lại phải kiên nhẫn thêm một chút nữa!

“Gù gù gù!”

Lần này, sau khi Lý bà tử đọc thư xong, trên không đột nhiên vang lên tiếng kêu của chim bồ câu.

Bà ấy ngẩng đầu nheo mắt nói: “Là chim bồ câu của Vi gia.”

Thương đội của Vi gia đã trở về từ lâu, đến đầu xuân mới có thể đi tiếp.

Sau khi vào đông, nhóm Tảo Nhi đều bận rộn ở huyện thành, Vi gia bên kia cũng làm việc, thuận tiện chuẩn bị cho Tết.

Hai bên đều bận rộn, thỉnh thoảng mới hỏi thăm đối phương, trong khoảng thời gian này hầu như không gặp mặt.

Lý bà tử gọi chim bồ câu xuống, lấy một cuộn giấy nhỏ từ ống thư trên người nó rồi mở ra xem.

Thịnh Quân thấy thế, cũng lập tức dựng tai lên nghe.

Sau đó liền nghe Lý bà tử nói: “Ồ? Lần này không phải là thăm hỏi thông thường, mà nói bên kia có chuyện muốn nhờ chúng ta bày mưu tính kế.”

Bình Luận (0)
Comment