Liễu Chi cũng cảm thấy có lý, vất vả lắm mới kiếm được mì, đừng để mình làm hỏng mất.
Vì thế nàng ấy cất băng vệ sinh vào ngăn tủ trong nhà trước rồi ngồi xuống nói chuyện với mẹ chồng.
Liễu Chi kể lại mọi chuyện hôm nay từ đầu đến đuôi. Bà ấy nghe xong, thỉnh thoảng cười gật đầu nói tốt, thỉnh thoảng còn vỗ tay, khen ngợi Phương Quân sáng suốt, rất biết thông cảm cho những khó khăn của các nàng ấy.
Hai người nói chuyện một lúc thì bỗng nhiên cùng ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ nồng nàn. Mùi đó thật sự kí.ch th.ích vị giác, ngay cả Liễu Chi có ý chí kiên định như vậy, cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng hai lần. Đối diện, dường như bụng của mẹ chồng cũng kêu lên hai tiếng.
Liễu Chi cố tình làm như không nghe thấy, sắt mặt không thay đổi.
Mẹ chồng lại hơi ngượng ngùng: “Đây chính là món ăn mà các con chế biến ra à, thật sự thơm quá đi…”
Một bên, hai đứa nhỏ đã không chịu được nữa, không thể không chạy đến chỗ cha mình để xem xét.
Cuối cùng, một đứa lớn bưng một bát mì nóng hổi, bên cạnh treo hai cái quai nhỏ để bảo vệ, cùng nhau đi tới.
Bát được đặt trên chiếc bàn gỗ vừa nhỏ vừa cũ, bên cạnh là hai phần cháo loãng đã hơi nguội. Đây chính là bữa tối của cả gia đình hôm nay, đã rất phong phú rồi.
Bày cơm xong, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn. Đôi mắt của hai đứa trẻ nhìn chằm chằm vào cái bát kia.
Liễu Chi thấy thế cười nói: “Hai con mau cùng bà nội chia nhau ăn đi, mẹ và cha con ăn cháo loãng trước, lát nữa chúng ta đổi, để chúng ta nếm thử chút nước dùng thôi.”
Bé gái vừa nghe thế thì lắc đầu lia lịa, nói: “Không được, mẹ và cha vất vả, phải ăn trước. Rồi mới đến bà nội, còn con và đại ca ăn sau cùng!”
Con trai lớn cũng gật đầu theo: “Đúng rồi, để cha mẹ ăn trước!”
Nói xong, hai đứa trẻ đẩy bát mì đến trước mặt Liễu Chi, ánh mắt ra vẻ thúc giục.
Mẹ chồng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý: “Bọn nhỏ nói đúng rồi, hai người các con vất vả ở ngoài cả ngày, để chúng ta thoải mái ở nhà. Bát mì này để hai con ăn trước đi!”
Liễu Chi và nam nhân nhà mình nhìn nhau, chóp mũi hơi cay cay.
Cơm nước đầy đủ, công việc thuận lợi, lũ trẻ dần hiểu chuyện, mẹ già cũng chu đáo.
Mệt mỏi cả ngày, nay đã được xoa dịu.
Cuộc sống này, chẳng còn điều gì để mà tiếc nuối nữa rồi.
“Thế thì mẹ với cha con không khách sáo nữa đâu!”
Liễu Chi không từ chối nữa, nhanh tay gắp một đũa mì cho vào miệng, rồi lại đưa cho nam nhân nhà mình một miếng, sau đó đẩy bát mì đến trước mặt mẹ chồng.
“Tụi con ăn rồi, mẹ ăn mau đi!”
Nói xong lại tập trung lực chú ý vào bát mì của mình.
Lúc mới vừa ăn mì thì vội vàng, nhưng khi mì đã vào miệng, hai người đều nhai rất trân trọng.
Mì hòa quyện vào nước dùng càng thêm đậm đà, sợi mì dai mềm, dễ tan trong miệng, thơm đến nỗi khiến người ta như nghẹn thở, vô thức nín thở để thưởng thức từng chút một.
Bên kia, mẹ chồng của Liễu Chi cũng ăn một gắp mì.
Vị ngon ngọt, mềm như bông mà không hề bở, lại không hề làm tổn thương răng.
Sợi mì dai ngon đã nhanh chóng chiếm được thiện cảm của bà lão.
“Ngon quá!”
Bọn nhỏ thấy người lớn ăn ngon lành như vậy, càng háo hức hơn. Cầm đũa lên, kéo bát mì lại, vừa mở miệng ra một cái đã suýt thì không khống chế được nước miếng tràn ra, vội vàng hút ngược vào, rồi lại đưa mì vào miệng, chỉ nhai vài cái đã tròn mắt kêu lên: “Thơm quá! Mẹ, cái này ngon quá đi!”
Ăn xong một miếng, bọn nhỏ cố nhịn đẩy bát mì trở về: “Mẹ, hai người ăn thêm nữa đi!”
Món mì ngon như vậy, vốn Liễu Chi muốn từ chối, muốn để dành nhiều cho con. Nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, lại gắp thêm một ít ăn.
Nam nhân nhà nàng ấy cũng không nhịn được, theo sau gắp thêm một miếng.
Hình như trong bát không còn nhiều nữa.
Hai người lại đẩy bát mì về, quyết định sẽ không động đũa nữa: “Được rồi, chúng ta ăn no rồi, ba người mau ăn đi!”
Nói xong, đôi phu thê còn ăn ý kéo bát cháo lại, múc cháo ăn.
Vị mì vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi, cháo cũng rất thơm. Hai người thành công kìm nén cơn thèm ăn, tập trung ăn cháo.
Bọn nhỏ và bà lão ăn hết phần mì còn lại, rồi bắt đầu thay phiên nhau uống nước dùng.
Mì ngon, nước dùng cũng thơm đến nỗi muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Một bát mì bị đẩy tới đẩy lui, làm trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.
“Mì ngon như vậy, nếu mà ngày nào cũng được ăn thì tốt biết mấy!”
Lúc dọn bát, bé gái trong nhà nhỏ giọng nói thầm một câu. Liễu Chi nghe thấy, không nhịn được cười nói: “Mong ước của Bảo Nhi, mẹ và cha con sẽ cố gắng thực hiện. Chúng ta sẽ làm việc chăm chỉ, cố gắng để ngày nào nhà ta cũng có mì ăn!”
Căn phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Ở huyện thành, những gia đình như nhà Liễu Chi không phải là ít.
Đêm nay, bầu không khí cả toà thành đều tràn ngập mùi thơm của mì. Mùi thơm ấy bay lên cao, cứ như thể bay thẳng lên tận mặt trăng.
Ăn no rồi thì ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại là một ngày mới.
Công cuộc xây dựng lại huyện thành diễn ra sôi nổi, thoáng cái đã qua hơn mười ngày.
Mỗi ngày đều được phát cơm đúng giờ, các nữ nhân đều có thể nhận được băng vệ sinh, làm việc chăm chỉ còn được thưởng món mì thơm ngon.
Những phần thưởng hữu hình này chính là động lực để khích lệ mọi người làm việc hăng say hơn.
Vừa mở mắt, ăn no thì đi làm việc, làm xong thì nhận thức ăn, tinh thần trạng thái của từng nhà đều ngày càng tốt lên.
Nhờ nỗ lực của mọi người, bức tường thành cũ kỹ dần được xây lại bằng vật liệu mới.
Không chỉ bận rộn với việc xây tường, những ngày này, người của Phương Quân lại dùng vôi và một số thứ khác để chế tạo ra một thứ gọi là xi măng.
Trộn xi măng xong, một số nhóm nhỏ được phân công đi trải đường trong thành.
Vì không có nhiều thời gian, ban đầu mọi người cũng không thấy con đường xi măng đó có gì khác biệt, chỉ cảm thấy con đường màu xám kia có vẻ đẹp hơn đường đất một xíu.
Vài ngày sau, con đường kia càng ngày càng dài.
Mọi người phát hiện ra mặt đường không còn bụi bặm nữa, tâm trạng cũng phấn chấn hẳn lên.
Mấy ngày này.
Liễu Chi cũng như những bá tánh khác, làm việc chăm chỉ cần cù. Nhưng có một chút khác biệt là kể cả không bị giới hạn về thời gian, nàng ấy cũng không quên đảm bảo chất lượng, mười ngày sau, nàng ấy thành công nhận được cốc tre và giấy vệ sinh!
Cái cốc tre màu xanh lá cây trông rất đẹp và tinh xảo, trên đó còn có nắp đậy có thể xoay tròn để đóng kín.
Thiết kế này rất phù hợp để mang đi.
Trước khi ra ngoài, nàng ấy đổ đầy nước vào cốc rồi cho cốc vào bao hoặc treo ở bên hông, dù có lắc lư thế nào thì nước cũng không bị đổ ra ngoài.
Liễu Chi rất thích cái cốc này.
Gần đây đi làm, nàng ấy đều dùng cái cốc này để mang nước uống.
Không chỉ tiện dụng, đây còn là biểu tượng cho sự nỗ lực làm việc đã được công nhận của nàng ấy, khiến nàng ấy cảm thấy hãnh diện hơn.
Nam nhân nhà nàng ấy thấy vậy thì thèm thuồng không chịu được, liền liều mạng làm việc chăm chỉ hơn, mong chính mình cũng có thể nhận được một cái cốc.
Không chỉ có nam nhân của Liễu Chi.
Mà những người khác nghe nói chuyện này cũng đều cực kỳ ngưỡng mộ không thôi.
Ban đầu một số người chỉ chú trọng đến tốc độ mà không quan tâm đến chất lượng, giờ đây tất cả đều kìm nén sự sốt ruột trong lòng, làm việc một cách chắc chắn, cố gắng làm tốt và làm nhanh để có thể nhận được phần thưởng.
Ngoài cốc tre này, còn có một phần thưởng khác là giấy vệ sinh.
Đây cũng là một thứ mà Liễu Chi chưa từng thấy bao giờ.
Lúc đầu, nhìn thấy cuộn giấy trắng tinh mềm mại kia, nàng ấy còn tưởng là để viết chữ, nhận xong hỏi mới biết hóa ra là dùng để đi ngoài....
Nhớ đến băng vệ sinh, Liễu Chi cũng nhanh chóng chấp nhận công dụng của giấy vệ sinh.
Nhưng việc sử dụng băng vệ sinh là rất cần thiết. Còn giấy vệ sinh thì khác, nàng ấy vẫn hơi tiếc không nỡ dùng, cảm thấy như đang lãng phí.
Liễu Chi nhanh chóng đi hỏi thăm người của Phương Quân, phát hiện đối phương không hề có ý quản lý giấy vệ sinh chặt chẽ như cách quản lý băng vệ sinh.
Nói cách khác, các nàng ấy có thể sử dụng thứ này cho những việc khác, thậm chí mang đi đổi lấy một ít tiền để phụ giúp gia đình, đều được phép.
Nhận được tin, Liễu Chi phát hiện quả thật trong thành có những gia đình giàu có đang thu mua loại giấy vệ sinh này, dường như bọn họ rất thích dùng thứ này.
Liễu Chi vội vàng chạy về nhà bàn bạc với gia đình một phen, bán giấy vệ sinh cho thương nhân giàu có, dùng hai cuộn giấy này đổi được vài trăm văn tiền.
Nắm chặt số tiền này, Liễu Chi đi dạo quanh thành một vòng.
Gần đây có các thương đội ra vào thành, cũng mang về một ít đồ dùng học tập, không ít cửa hàng bắt đầu buôn bán bình thường.
Nàng ấy bước vào cửa hàng, dùng tiền để mua thêm một số thứ, còn mua thêm một ít vải.
Xách theo đồ đạc đi ra khỏi cửa, trong lòng Liễu Chi vô cùng vui sướng.
Cẩn thận tính toán một chút, giờ đây đãi ngộ của công việc này thực sự tốt hơn rất nhiều so với trước đây.
Không chỉ được cung cấp thức ăn. Nếu làm việc tốt còn có thể nhận được giấy vệ sinh, đổi lấy vài trăm văn tiền trợ cấp, lại còn có chiếc cốc tre vừa tiện dụng lại mới lạ.
Hơn nữa, công việc này còn mang lại cho người ta cảm giác thành tựu.
Giờ đây đã có không ít người biết đến, Liễu Chi làm việc cực kì tỉ mỉ cực kì tốt, còn được khen thưởng.
Đi ra ngoài, chỉ cần nói tên cũng có thể khiến người ta coi trọng mình hơn!
Nàng ấy sống qua loa nửa đời người, có khi nào có được vinh quang như vậy chứ?
Đây đều là cơ hội mà Phương Quân mang đến, Phương Quân chính là ân nhân tái thế của Liễu Chi nàng ấy!
Trong lòng Liễu Chi tràn đầy cảm kích.